Lạ là dưới tình thế như vậy mà Thượng Quan Kinh Hồng không hề giết người, chỉ phòng thủ quật ngã kẻ địch đến gần, bảo vệ mọi người, cũng không bộ một chút cảm xúc, tựa hồ chẳng hề vui vì rửa được oan cho mẫu thân, cũng chẳng vì cận kề cái chết mà âu sầu.
Việc duy nhất hắn làm liều mình bảo vệ người khác, cả người Duệ vương phủ lẫn người của hoàng đế.
Cõi lòng của mọi người dâng lên cỗ bi thương.
Buồn vì tính mạng cận kề cái chết, cũng có thể chỉ bởi vì chứng kiến hắn như vậy.
Cách đó không xa, Thượng Quan Kinh Hạo được binh sĩ bảo hộ xung quanh vẫn điềm nhiên mỉm cười.
Khi thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang chống đỡ với hơn mười binh lính, ánh mắt hắn bỗng tối sầm, nạp tên vào cung giương lên ngắm.
Tên bắn ra khỏi cung xuyên qua màn đêm lao về phía Thượng Quan Kinh Hồng.
Có vài người bên phía hoàng đế đã nhìn thấy, nhưng ai cũng đang bận chống địch không thể cứu người, đúng lúc mọi người đang hoảng hốt thì bỗng có một bóng người nhảy lên vung đao chặt mũi tên đứt thành hai đoạn, liền sau đó là tiếng binh mã hò hét từ trong rừng xông ra, một binh sĩ cầm đầu giương cao một ngọn cờ.
“Bát gia, thật may là vi thần chờ trên đường lớn, nhìn thấy chỗ này có ánh lửa mới đuổi tới nơi vừa kịp lúc”
Dưới ánh lửa, sắc mặt Thượng Quan Kinh Hạo đanh lại, nhìn lá cờ tung bay vẽ một chữ “Lang” chói mắt.
………
Mùa thu năm Vinh Thụy thứ hai mươi tám, bắt đầu từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684920/quyen-2-chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.