“Quà nhận lỗi ta để ở trước cửa, ta đi đây”
Thượng Quan Kinh Hồng đang tựa người vào ván cửa tập trung lắng nghe, nghe được tiếng bước chân đi xa một hồi rồi biến mất, hắn liền nổi cáu, nàng cứ như vậy nói đi liền đi?
Hắn biết lý do vì sao nàng tới tìm hắn.
Có một số việc vô luận thế nào hắn cũng sẽ không tự đi giải thích với nàng, tối hôm qua hắn để lộ ra một số câu chữ trước mặt lão Thiết, hắn biết lão Thiết nhất định sẽ đi tìm nàng nhưng hắn không ngăn lại, kỳ thật là ngầm đồng ý.
Chỉ vì nóng lòng muốn hòa giải với nàng mà cả chuyện xấu mặt như thế hắn cũng làm, vậy mà nàng cứ thế bỏ đi được sao?
Hắn phẫn nộ mở cửa bước ra, vừa nhìn xuống đất lại càng thêm phát hỏa, nữ nhân kia lại còn dám vặt trụi mấy bông hoa Ngưng Sương hắn bấy lâu nay vất vả chăm bón_loài hoa này là một giống Ngưng Sương mới vừa đẹp vừa cứng cỏi hơn giống cũ rất nhiều.
Bỗng nhớ tới một câu vừa rồi của nàng hắn thật suýt chút nữa thì cắn cả lưỡi, cái thứ này chính là quà bồi tội?
Hắn kiềm chế lửa giận bừng bừng bước ra ngoài, một đứa bé trong nông hộ đối diện ló đầu ra thấy hắn liền hỏi: “Thiết mặt ca ca, ca cầm chổi đi đâu vậy?”
Thượng Quan Kinh Hồng ngẩn người, mới phát hiện mình đi ra còn cầm theo cả cái chổi, tức khí vận công một cái, cán chổi liền bị bóp cho tan tành. Đứa bé đáng thương nhà đối diện liền bị hắn dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684889/quyen-2-chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.