Trong giọng nói của Thượng Quan Kinh Thông mơ hồ có một tia quyết tuyệt, Kiều Sở hơi sững người, bất an, lại chậm rãi hỏi ngược lại hắn: “Nếu ta nói ta sống rất tốt, ngươi……….”
“Ta sẽ không tìm gặp ngươi nữa”
Thượng Quan Kinh Thông chậm rãi đáp, trong mắt như vừa có ánh sáng lại phủ thêm một tầng bụi mờ, hai biểu hiện tương phản đan xen nhau, tựa hồ hắn đang gắng áp chế thứ gì đó, vẫn đăm đăm nhìn nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Lúc trước ta cùng Bát ca rất thích đến vườn hoa này, không biết vì cái gì mà từ nhỏ cả hai đã không ưa gì đối phương, cũng không thích người kia có mặt tại đây, Bát ca lúc nhỏ thân thể không tốt, có hôm cùng ta đánh nhau bị ta đánh cho sứt đầu…………”
“Người thắng làm vua, cho nên vườn hoa này liền thuộc về ngươi? Nhưng sao lại để nó ra nông nỗi này?”
Kiều Sở nhìn bồn hoa đầy gạch ngói vụn cười hỏi hắn, khi tâm tình không tốt thì việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có cười, như vậy mới không làm cho đối phương phải lo lắng.
“Không, sau đó phụ hoàng nổi giận liền niêm phong nó đi”
Kiều Sở ngẩn ra, khó trách nơi đây lại điêu linh đến vậy……….
“Mấy ngày nay mỗi lần lâm triều ta đều âm thầm quan sát Bát ca, nhìn ra được trong mắt hắn luôn mang ý cười, hắn trước kia không như thế. Mặc dù trước kia ta không thích hắn nhưng ta biết kỳ thật hắn rất khổ sở. Hắn thay đổi là bởi vì ngươi. Ta cũng không thể không dò hỏi tình hình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684876/quyen-2-chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.