Là Tần Ca.
Hắn là Tần Ca.
Không lẽ nơi nàng đang đứng là trong mộ thất mười chín?
Nhưng không phải Tần Ca đã chết rồi sao….
Vì sao trước mắt lúc này….
Nàng còn đang nghi hoặc, đột nhiên thấy hai mắt Tần Ca nhắm nghiền lại, thân thể cao lớn đổ về phía nàng, nàng không cần nghĩ ngợi lập tức đỡ lấy hắn, nháy mắt một cái đã thấy toàn thân hắn ướt đẫm, là máu, tình cảnh cái ngày mà hắn chết bỗng xẹt qua trong đầu__
Cho dù hắn không yêu nàng, nhưng nàng vẫn đau đớn hét lên: “Không,Tần Ca, không được chết”
…….
“Kiều Sở, tỉnh, mau tỉnh lại……..”
Vẫn là vòng ôm quen thuộc của người đó, nhưng lần này cảm nhận được thân nhiệt người nọ đã ấm lên, Kiều Sở giật mình tỉnh lại, từ từ mở mắt ra. Đối phương đang ôm lấy nàng, cầm khăn tay cẩn thận thay nàng lau mồ hôi rịn trên trán, sắc trời bên ngoài chiếu lên cẩm bào của hắn, trong mắt hắn là thương tiếc, cũng có một tia suy nghĩ sâu xa.
Hắn đeo thiết mặt, y phục đã chỉnh tề.
Kiều Sở thất thố đẩy tay hắn ra, hoảng hốt ôm chặt lấy hắn.
Tần Ca đã chết, nhưng còn hắn vẫn ở đây, hắn vẫn còn sống.
Thượng Quan Kinh Hồng hôn trán nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chỉ là mơ thôi, có ta ở đây nàng không phải sợ, kẻ nào dám bắt nạt nàng ta đánh chết kẻ đó”
Ngoài trướng có ai ho khan một tiếng___
Mặc dù chưa hết bàng hoàng kinh sợ, nhưng Kiều Sở vẫn phải đẩy Thượng Quan Kinh Hồng ra, mặt đỏ tới tận mang tai, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684865/quyen-2-chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.