“Vừa rồi vì sao chàng phải gạt Thanh Linh?”
Nàng do dự một lát, cuối cùng hạ giọng hỏi hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng bỗng nhiên cười: “Sao?”
“Chàng nói chuyện duy nhất chàng không đoán được đó là chuyện tứ hôn, nhưng thực ra là chàng đã sớm đoán ra rồi đúng không. Phụ hoàng chàng tứ hôn thực ra có hai mục đích, thứ nhất là tìm nơi gửi gắm Thanh Linh bởi vì nàng đã không còn đường lui nữa, còn thứ hai… chính là vì ta”
Kiều Sở cũng mỉm cười, nhưng phát hiện miệng đầy cay đắng.
Chẳng ai muốn bị dối gạt cả, nhưng hắn làm như thế kỳ thực cũng không sai, dù sao hoàn cảnh lớn lên của hắn và nàng không giống nhau.
Thời gian của bọn họ đã không còn nhiều, nàng biết mình sống chẳng được bao lâu nữa.
Mà đêm nay, nàng biết những lời tàn nhẫn hắn nói với Thanh Linh hắn đã phải khó khăn như thế nào mới có thể thốt ra được, nàng cũng biết tình cảm của Thanh Linh đối với hắn ra sao…..
Cho dù có là không yêu không thương đi nữa, thì Thanh Linh cũng đã cho hắn thứ gì đó mà hắn vô cùng trân quý.
Đêm nay hắn đã cho nàng một lời hứa hẹn. Nàng ngược lại không vui, chỉ là vô cùng cảm động cùng cảm kích hắn.
Nàng có nên thử buông tay hay không?
“Kiều Sở, nàng có biết, nữ nhân đôi khi thông minh quá cũng không tốt không……..”
Ánh mắt hắn tối sầm lại, bỗng dưng cúi đầu, trán tựa vào trán nàng: “Bởi vì ta cho rằng nói như vậy thì nàng sẽ vui, rằng nàng thích ta tuyệt tình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684863/quyen-2-chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.