Tông Phác biết, hắn hối hận, từ thời khắc hắn trưởng thành cho tới nay, bản thân hắn chưa một lần trải qua cảm giác hối hận, nhưng hôm nay, hắn đã hối hận!
“Cảm tạ, nhưng ý tốt của đại nhân Đông Ngưng nhận không nổi”
Đông Ngưng lạnh lùng từ chối, sau đó lại hướng Phàn Như Tố: “Phàn đại ca, chúng ta đi thôi, đừng mất thì giờ cùng người này nữa, nếu không hắn sẽ lại tính kế với chúng ta đó”
Phàn Như Tố gật đầu: “Đông Ngưng, thất lễ”
Hắn nói xong liền cầm tay của Đông Ngưng, chuẩn bị dắt nàng rời khỏi tửu quán.
Mặt Đông Ngưng nóng lên, trải qua một chuyện vừa rồi khiến cho nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, vì vậy không hề giống như lúc nãy còn say khướt mà không ngại ngùng gì rúc vào trong lòng hắn.
Tông Phác vì bị Đông Ngưng từ chối mà siết chặt lấy bọc mứt quả trong tay, lúc này nháy mắt một cái đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhìn thấy nàng cười ngọt ngào, vẻ mặt ngại ngùng khiến cho lòng hắn phút chốc trở nên căng thẳng, cảm giác đau giận cũng tùy theo đó mà mãnh liệt trào đến. Nàng là người tính tính hào sảng, chỉ trừ bỏ hắn, còn lại trước nay nàng chưa từng lộ vẻ xấu hổ như thế với bất kỳ ai! Hắn đem bọc mứt quả lần nữa cất vào trong ngực, thân thủ bắt lấy tay nàng: “Đi theo ta!”
Đông Ngưng cười lạnh: “Ngươi mơ tưởng!”
Đi cùng hắn làm cái gì, tuy là tình cảm nhiều năm mến mộ dành cho hắn nàng không thể nói buông là sẽ dễ dàng buông, nhưng một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684773/quyen-2-chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.