Cảnh Thanh giật mình, lập tức ngậm miệng không dám nói thêm cái gì nữa.
Trong lòng Kiều Sở vốn đã trống rỗng, lúc này cảm thấy hơi buồn cười, ý thức vì thế cũng khôi phục được một ít, nàng nhớ tới Mịch La, khẽ nâng mắt lên nhìn hắn: “Mẫu thân của ta bị Kiều Mi bắt đi, hiện tại đang bị giam cầm ở Kiều bộ, thời điểm chàng xuất binh hãy giúp ta cứu bà ấy ra, đem bà trả về cho mẫu tộc”
“Phụ thân của ta không yêu bà ấy, nhưng cũng không chịu thả bà ấy đi. Hắn sợ bị người bộ tộc khác nói, hắn ngay cả một nữ nhân cũng coi quản không được. Chàng và phụ thân ta, cả hai người đều giống nhau”
Thượng Quan Kinh Hồng đang dùng ống tay áo lau mồ hôi cho nàng, nghe vậy trong lòng lại tê rần, nghĩ đến những năm gần đây mẫu thân nàng phải chịu khổ, nàng đương nhiên cũng sẽ chẳng khá hơn chút nào. Trong lời nói của nàng một phần chính là lên án hắn, nhưng hắn cũng không ngại, nhưng mà, lý do hắn muốn giữ nàng lại bên mình là hoàn toàn trái ngược với phụ thân nàng. Hắn muốn mở miệng phản bác, chợt thấy đôi mắt nàng hơi khép lại, ánh mắt yếu ớt, nếu hắn mà phản bác thì ngược lại khác gì châm chọc nàng, vì vậy liền thu lại những lời muốn nói, cuối cùng chỉ ôn nhu nói một chữ “Được”
Mặc dù hắn đã mất trí nhớ, nhưng hắn cho rằng hắn ngày xưa là người hăng hái, hiện giờ đúng là như vậy thật, so với lúc ở Thiên thần thôn lại càng giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684771/quyen-2-chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.