Lời vừa ra khỏi miệng, ngẫm lại liền thấy bản thân thật ngu ngốc, ở nơi này trở thành tân nương của hắn, nói như vậy để làm gì.
Nàng cười, xoay người đi.
Ngực nàng đột nhiên đau thắt lại, một cơn đau như bị vật nhọn hung hăng đâm xuyên vào, nàng không còn sức lực bước đi nữa, chậm rãi cúi người xuống.
Là vận mệnh trêu ngươi sao?
Nếu như hắn không mất đi trí nhớ, nàng cho dù không thể rời đi nhưng cũng sẽ chẳng đến mức lần nữa yêu thương hắn, sẽ không càng lúc càng lún sâu thêm vào vũng bùn.
Hắn như một tờ giấy trắng xuất hiện trước mặt nàng, ôn nhu yêu nàng, cuối cùng khiến nàng đáp lại. Đêm đó khi hai người ngủ chung một giường ở Thiên thần thôn, trong lòng nàng đã đưa ra một quyết định, yêu cho tới khi không thể yêu được nữa, cho đến thời khắc hắn xuất binh, cũng là lúc nàng sẽ mang theo tất cả tình cảm lẫn đoạn ngày tháng này mà rời đi. Từ tương cứu trong lúc hoạn nạn dần biến thành cùng nhau quên lãng. Nàng chết đi, hắn già đi. Có gì là không thể?
Bởi vì vết thương trong lòng nàng đã quá sâu, mà ngay cả hắn bây giờ cũng không phải là hắn trọn vẹn.
Nhưng vận mệnh thật trêu ngươi, ngay cả một ước nguyện nhỏ bé mà cũng chẳng thể thành toàn được cho nàng.
Hắn thật nhạy bén, nhìn thấu được tâm tư của nàng, biết nàng có ý muốn rời đi, cho nên mới cầu một đứa nhỏ.
Nếu đây đã là trò đùa của số phận, nàng cũng không nên trách mắng hắn, nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684769/quyen-2-chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.