Hắn là người làm việc rất mau lẹ, nói xong, bàn tay khẽ vỗ vỗ đầu tóc nàng, lập tức ôm nàng chuẩn bị xuống ngựa.
Nàng biết hắn đang chuẩn bị đi săn, cho nên cũng không muốn nói thêm gì nữa tránh ảnh hưởng đến tiến độ. Vừa rồi có chút không khống chế nói ra nhiều lời như vậy, hiện tại nghĩ lại lòng cũng có chút buồn cười, nhưng có thể đem nước mắt chảy khô được cũng là tốt rồi.
Nàng kéo cánh tay hắn, thản nhiên nói: “Ngươi mau đổi người khác đi, ta mệt, không nhúc nhích được, cũng sẽ không giúp gì được cho ngươi đâu.”
Nàng vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện về “Trán Phong”, mà trước đó cũng đã sớm dặn Cảnh Bình đứng nói với hắn. Mất công hắn lại nghĩ nàng muốn tranh công……….
“Trận đấu trước có ai mà không phải chịu vất vả, lại chỉ có mình ngươi di nữ này càng lúc càng muốn được nuông chiều……..”
Dường như là từ lúc nàng mở miệng hẹn buổi tối gặp hắn trong doanh trướng, tâm tình của hắn trở nên tốt lên, lúc này lời nói trách cứ của hắn cũng có mang theo vài phần tiếu ý.
“Không được sao?” Nàng tự giễu cười cười, hỏi ngược lại hắn, lại nhìn thấy hắn hơi gật đầu, đáp: “Cũng được.”
Nàng ngẩn người ra, mà hắn đã lập tức ôm nàng nhảy xuống ngựa: “Trận này vốn đã không nghĩ sẽ để ngươi giúp cái gì, trận này đòi hỏi chính là công phu giỏi, thực lực của tổ Nhị ca rất mạnh.”
“Vậy sao ngươi không để Lang tiểu thư vào đi?.”
Nàng cùng hắn nói chuyện, mà hắn lại đặt mông ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684653/quyen-2-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.