Dường như nàng đã quấy rầy bọn họ…….
Hắn nhận ra có người đến, lập tức ôm sát Trầm Thanh Linh vào lòng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng như thế này của Trầm Thanh Linh. Nàng ta ngày thường trên mặt đều là mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lúc này hai gò má nàng ửng đỏ, tuy là một thân nam trang nhưng nhìn tới lại không còn thấy nửa điểm nào giống nam tử….
Nhìn thấy nàng ngơ ngác đứng ở bên ngoài trướng, Trầm Thanh Linh khẽ cắn môi, ánh mắt vẫn còn sót lại một tia thủy quang ngượng ngùng xấu hổ.
Hắn nhìn thấy người tới là nàng, trên người tựa hồ hơi hơi chấn động, mâu quang sa sầm, ánh mắt gay gắt nhìn nàng: “Kiều Sở……….”
“Quấy rầy rồi.” Nàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, gặp ngươi sau.”
Sau lưng, mỗ Bát trầm giọng gọi tên nàng, thanh âm tựa hồ có chút phẫn nộ………Đại cái là bởi vì gọi nàng mà nàng lại bỏ đi…..Nhưng nàng không đi thì ở đó làm cái gì!
Nàng có chút hoảng hốt đi không nhìn đường, đến nỗi đụng phải một người ở phía trước mặt.
Bốn phía im ắng, ánh sáng mặt trời ban trưa thật rực rỡ, xung quanh là cây cối um tùm, giống như trong rừng này chỉ có một mình nàng, còn có nam tử kia vừa mới đỡ nàng xong liền vội vàng rút tay về.
Ánh mắt tán loạn tìm lại được tiêu cự, nàng thấp giọng nói: “Cảnh Bình….”
Cảnh Bình lại trái ngược lại hoàn toàn so với nàng, hắn thần sắc vui mừng nói: “Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684650/quyen-2-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.