Duệ vương phất tay một cái ý bảo Bích Thủy cùng Tứ Đại và Mỹ Nhân lui ra, cùng đứng một bên với Phương Minh cùng Cảnh Bình.
Bích Thủy sắc mặt khẽ biến.
Trên tay Kiều Sở tryền đến một trận đau đớn, nàng vội quay đầu sang chỗ khác, có điều, tuy rất đau nhưng lòng không cần phải lo lắng nữa.
“Vì sao lại kể cho bổn vương nghe câu chuyện đó?”
Hắn ở bên tai nàng hỏi một câu, thanh âm trầm thấp nặng nề, nhưng nàng có thể nghe ra được sự vui sướng trong giọng nói của hắn.
Nàng biết, hắn lúc ấy đã hiểu rõ ý nàng.
Tình yêu có đôi lúc chính là như vậy, không phải ngươi chỉ cần đi được chín mươi chín bước là đã thành công rồi, có khi chỉ đến một bước cuối cùng mà ngươi mãi vẫn không chịu đi kia mới phát huy tác dụng.
Có lẽ, người ngươi yêu vẫn cho rằng, ngươi nếu đã đi được chín mươi chín bước, sẽ không tiếc rẻ gì mà bước thêm một bước nữa. Vì thế, khi ngươi bước nốt một bước cuối cùng, nàng ngược lại sẽ rút lui.
Cho nên, có đôi khi ngươi cũng nên lui từng bước, hoặc là giống như người binh sĩ nọ chỉ dừng lại ở ngày thứ chín mươi chín, điều đó không hẳn là không tốt.
Bởi vì, nếu hắn đứng đủ một trăm ngày hắn sẽ là vương tử, nhưng dừng ở ngày thứ chín mươi chín hắn chính là kỵ sĩ.
Vương tử đều là hoàn mĩ, nhưng kỵ sĩ chính là mạo hiểm.
Nữ nhân bất quá là chỉ dừng lại ở sự hoàn mĩ, nhưng cũng giống như nam nhân, nữ nhân đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684626/quyen-2-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.