Bích Thủy ngoảnh mặt sang một bên thì thầm to nhỏ với Cảnh Thanh, không thèm để ý đến nàng.
Lão Thiết mặc dù đã đưa thuốc cho nàng nhưng thương thế của Tứ Đại quá nặng, chỉ có người nam nhân kia mới có thể cứu. Nàng cho dù có hận thêm nữa cũng chỉ có thể vác mặt dày đến cầu xin hắn.
Nàng cắn chặt răng, bước mấy bước sang đối diện với Bích Thủy: “Bích Thủy cô nương, xin cô nương hãy chuyển lời đến gia giúp ta”
Bích Thủy mất kiên nhẫn: “Kiều chủ tử, cũng không phải nô tỳ không muốn đi mà là nô tỳ sợ gánh không nổi hậu quả, cách xử phạt của gia thế nào người cũng biết rồi đó, tỳ nữ của người chính là một ví dụ_____”
Nhưng tình trạng của Tứ Đại bây giờ còn nguy hiểm hơn cả Mỹ Nhân lần trước, Kiều Sở nóng ruột, gắng chịu đựng cơn đau thắt ngực dữ dội, mở miệng đang tính cầu xin lần nữa thì Cảnh Thanh liếc xéo nàng, bực mình nói với Bích Thủy: “Bích Thủy, ngươi đi gọi gia đi, đỡ phải nghe nàng ta lải nhải phiền chết đi được!”
Bích Thủy nhíu mày: “Được rồi, đợi tới lúc gia ra ngoài dặn dò chuyện gì nô tỳ sẽ nói với ngài ấy”
Kiều Sở biết mình từ này về sau sống ở Duệ vương phủ e là rất khó khăn, vốn đã định tận lực nhân nhượng cho yên ổn, nhưng mạng sống của Tứ Đại giờ như chỉ mành treo chuông buộc nàng phải làm liều, vỗ tay ra hiệu cho Mỹ Nhân.
Bích Thủy chỉ kịp thấy trước mắt hoa lên, một cỗ hàn khí bức ngay yết hầu, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684591/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.