Thì ra, chỉ cần một câu như vậy cũng đủ khiến mọi sự dịu dàng trước kia tan thành mây khói. Trên đời này quả nhiên không ai lại vô duyên vô cớ đi đối đãi tốt với một người, nếu có thì cũng vì lợi ích.
Kiều Sở định đứng lên ngăn hai người kia đừng cầu xin thêm nữa, trong phòng chỉ một cái chớp mắt rơi vào yên tĩnh, không khí tắc nghẹn khiến cho chút sức lực thốt ra lời của nàng cơ hồ cũng biến mất hầu như không còn.
Tần Đông Ngưng thấp giọng lẩm bẩm “Sao lại thế”, Kiều Sở cắn răng đứng lên, bước ra phía trước, nhìn chằm chằm Duệ vương:”Giáo huấn nô tỳ không nghiêm là ta sai, nếu phạt thì hãy phạt ta đi”
“Làm sai chính là tỳ nữ của nàng, thưởng phạt phải phân minh, đương nhiên, giống như nàng nói, giáo huấn không nghiêm là do chủ tử làm sai, vậy mượn lần này mà giáo huấn luôn đi. Cảnh Bình, truyền lệnh của bổn vương đến Thiết thúc, phạt hai nô tỳ mỗi người năm mươi bản, giao cho Phương thúc giam hình.”
Nam nhân liếc nhìn nàng một cái rồi ôm Lang Lâm Linh, chào Đế Hậu, thái tử và Lang gia rồi cáo từ, ngênh ngang bỏ đi.
Vẫn là bóng dáng đó, nhưng không ai có thể liên tưởng nam nhân này với vị Bát hoàng tử tao nhã trước kia nữa.
Thanh âm nhốn nháo trong phòng lại vang lên.
Kiều Sở và Mỹ Nhân nâng Tứ Đại đứng dậy, mơ hồ nghe Lang tướng quân cáo từ hoàng đế, nói mấy ngày nữa mình sẽ chạy về trấn thủ biên cảnh.
Hoàng đế cất nhắc, nói Lang khanh sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684589/quyen-2-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.