Quá canh ba, phong liệt tuyết đại, đêm càng trở nên yên tĩnh.
Bên trong một khách phòng ở phủ thái tử vẫn có tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.
“Mỹ Nhân, ngươi nói xem có phải thái tử đã biết chủ tử chúng ta là người năm đó cứu hắn, cho nên đối với chủ tử chúng ta rất tốt, không giống như ngày đó ở Duệ vương phủ thật đáng giận. Ngươi xem, đến châu quận tiến cống vải vóc tốt nhất cũng ban cho chúng ta chọn lựa để may y phục, cấp cho chủ tử của chúng ta một cái kinh hỉ”
“Chỉ hy vọng là như thế.”
“Ngươi nói vậy là ý tứ gì a?”
“Tứ Đại, chuyện trong hoàng cung thật sự rất phức tạp”
“Hừ, ngươi thì biết cái gì, ngươi…”
Thanh âm thanh thúy của nữ tử rất nhanh liền đình chỉ, thấp thỏm nói: “Cái kia…Xin lỗi, cha ngươi trước kia cũng coi như là người trong hoàng cung…Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên nhắc tới cái đó.”
“Không việc gì” Một đạo âm thanh thản nhiên nói: “Đều là chuyện đã qua”
Tứ Đại “Ừ” một tiếng, lại hơi rầu rĩ: “Chuyện hôn sự hiện tại đúng là phiền toái…………”
Nàng còn chưa nói hết câu, Mỹ Nhân đột nhiên đứng bật dậy, quát khẽ: “Ai?”
Tứ Đại nghe nàng quát, lòng phát hoảng, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy Mỹ Nhân đã rút ra trường kiếm, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nơi cửa.
“Két” một tiếng, cửa bị mở ra.
Tim Tứ Đại như muốn thót lên tận cổ họng, lại lập tức thở phào nhẹ nhõm…kéo kéo áo Mỹ Nhân. Có thể làm cho một người lạnh lùng như Mỹ Nhân trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684574/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.