Vai đột nhiên ấm lên, Kiều Sở cũng ngẩn ra, nhìn thấy người tới chính là Hạ vương.
Áo choàng kia không biết là dệt từ lông con gì mà trắng mướt như tuyết không lẫn chút tạp màu, vừa nhìn liền biết là đồ quý.
Kiều Sở không nghĩ ngợi nhiều cởi áo choàng xuống trả lại cho Hạ vương, bình thản nói: “Cảm ơn.”
Hạ vương không ngờ rằng nàng sẽ đem áo choàng trả lại cho hắn trước mặt mấy bô bộc, xa xa lại có một vài vị quan đi ngang tò mò nhìn sang, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng, trầm giọng nói: “Ngươi không phải đang lạnh sao?”
“Phải”
“Ngươi còn vì chuyện lần trước mà ghi hận?” Hắn nghe giọng nói của nàng phát ra nhẹ nhàng, một đôi mắt hạnh lẳng lặng nhìn một cây hoa đằng trước, thật giống như cái thứ vật chết kia so với hắn là người sống lại đáng xem hơn rất nhiều.
Hắn từ bên trong Kim Loan điện đi ra, thấy nàng lạnh tới mức môi tím tái, lại nhớ tới chuyện đả thương nàng trong Duệ vương phủ……Vốn định đem áo choàng giao người hầu đưa qua cho nàng, đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định tự mình mang đến cho nàng, cử chỉ này không phải rất có thành ý rồi sao, không nghĩ tới nàng lại không một chút nào cảm kích hắn. Hắn thân phận tôn quý, từ lúc nào phải chịu cái loại đối xử này? Thẹn quá hóa nhận, cười lạnh nói: “Lần trước ta muốn đánh nô tỳ của ngươi chứ đâu phải ngươi, là do ngươi nhiều chuyện đó chứ, giờ còn muốn giả bộ thanh cao nữa à?”
Vừa nói xong nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684571/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.