Duệ vương khoát tay.
“Nô tỳ tốt xấu gì cũng từng cùng ngài luyện y thuật mấy năm, ngài còn không tin được tay nghề của nô tỳ sao?”
Nha hoàn kia cười, nhón tay nhặt lấy cái kim khâu. Duệ vương đưa tay ngăn lại: “Bích Thủy, muốn đem đau đớn của nàng giảm đến mức thấp nhất thì ngươi làm không được. Ta không hy vọng nàng phải chịu thêm chút đau đớn nào nữa”
Tay Bích Thủy khựng lại, đưa mắt nhìn Kiều Sở một cái, cắn chặt răng, lại nói: “Gia, nô tỳ có thể làm được, nô tỳ……….”
Kiều Sở khẽ thở dài: “Thượng Quan Kinh Hồng, ta nói ngươi rốt cuộc có muốn giúp ta nối xương không đây? Nếu không để cho nàng ta làm đi, ta đau sắp chết rồi”
Duệ vương ngẩn ra, giống như không nghĩ tới nàng sẽ lên tiếng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Biết rồi, để ta”
Bích Thủy cắn môi, thối lui sang một bên.
Kiều Sở nhẹ quay đầu ra chỗ khác, nàng mặc dù không biết thao tác cụ thể sẽ như thế nào, nhưng nếu dùng mấy cái kẹp này cố định lại xương ngón tay thì nhất định là rất đau.
“Nếu đau không chịu nổi thì cắn tấm vải này đi”
Bàn tay to lớn chìa ra trước mặt nàng một cái khăn màu trắng, Kiều Sở không tiếp nhận, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái: “Cắn ngươi được không?”
‘Bịch’ một tiếng, khăn trắng rớt xuống đất.
Duệ vương giống như ý thức được mình vừa thất thố, vội ho nhẹ một tiếng, nhặt khăn lên nhét vào lại trong áo, với tay cầm kim khâu.
Kiều Sở đoán là sắp bắt đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684547/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.