Nam tử khiển trách: “Nếu tại ngươi ồn ào mà chúng ta bị phát hiện làm hỏng chuyện của chủ tử, ta trở về sẽ đem cái nhũ câu của nhà ngươi ra dẫm cho bằng phẳng! Cái từ tục tĩu này là ai dạy ngươi?”
Thiếu niên bĩu môi đáp: “Chủ tử”
Nam tử: “…”
Cuối cùng nam tử nói: “Chủ tử có thể dạy, ngươi không thể học, biết chưa.”
Thiếu niên: “…”
Bỗng một giọng nói từ từ chen vào: “Tứ Đại, Mỹ Nhân, đừng ầm ĩ nữa, chuyện này đã muốn hỏng rồi”
Tứ Đại Mỹ Nhân.
Tuy bị chủ tử ban cho hai cái tên phi thường lập dị này cũng đã nhiều năm, nhưng mỗi khi bị chủ tử gọi lên, thiếu niên với nam tử vẫn nhịn không được giật giật khóe môi. Cả hai xoay người nhìn lại, đã thấy sau lưng thiếu niên lục y đứng bên cạnh không biết từ lúc nào dư ra thêm một gã đại hán râu ria đầy mặt, ở thắt lưng thiếu niên kia bị một thanh chủy thủ kề sát.
Hai người kinh hãi, nam tử cả giận: “Đô Mã, chủ tử là đồ đệ của ngươi, hổ dữ còn không ăn thịt con!!!”
Thiếu niên cười lạnh, mỉa mai hỏi: “Mỹ Nhân, hắn có xem chủ tử của chúng ta là đồ đệ sao? Ngày xưa dạy dỗ, hắn dạy cho Kiều Mi, Kiều Dung là thượng thừa nhất đẳng gì gì đó, còn dạy cho chủ tử của chúng ta bất quá chỉ toàn là da lông”
“Đô Mã, ngươi biết rõ người cùng thái tử định ra ước hẹn ngày từ đầu vốn là chủ tử Kiều Sở của chúng ta chứ không phải Kiều Mi công chúa mà! Giờ mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684507/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.