Chương trước
Chương sau
Cũng may là trước kia nhận được tiền “ tài trợ” gần năm tỷ hơn của Triệu Thiên Cơ, nên lúc này bỏ ra hai tỷ để mua tấm ngọc bài X2 hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ là nghĩ tới việc biếu không món quà tương đương hai tỷ cho một người không quen không biết, thậm chí không mang lại chút lợi lộc gì cho bản thân, Dương Kiệt cảm thấy đau xót cả ruột gan như bị hàng trăm hàng ngàn con dao sắc nhọn ghim thẳng vào tim vậy.
Mẹ kiếp, “ tiền khởi nghiệp” còn chưa làm được trò trống gì đã mất đi gần nửa, không đau mới là lạ á.
Cộc cộc ~~~~~~~!!! “ mời vào ~~~~~~”!!
Trong lúc Dương Kiệt đang đau xót cho túi tiền của mình, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Bàng Thống lên tiếng cho phép người đang đứng ở bên ngoài phòng bước vào.
“ bẩm thành chủ, Xích gia chủ đang ở ngoài phòng khách chờ đợi, nói là có việc quan trọng cần gặp ngài ạ.”
Lão quản gia với thái độ vô cùng kính cẩn lễ phép khẽ cúi người lên tiếng bẩm báo với Bàng Thống.
Không kính cẩn lễ phép không được, thủ đoạn của vị tân thành chủ này lợi hại và đáng sợ như thế nào, lão quản gia là người đủ tư cách nhất để bình luận. Là người làm việc nhiều đời trong thành chủ phủ, không trực thuộc bất kỳ thế lực nào trong Sơn Hải thành, nhìn thấy thành chủ phủ giờ nay vứt bỏ bộ mặt yếu đuối vốn có trước kia, vươn lên trở thành thế lực khiến cho gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành như Thẩm gia cũng phải cúi đầu khuất phục, đủ hiểu tâm trạng của vị lão quản gia phấn khích tự hào tới mức nào rồi.
Và người đã mang lại thay đổi tới mức khó tin như thế này, Bàng Thống tất nhiên trở thành “ thần tượng” “ tượng đài bất khả xâm phạm” trong lòng vị lão quản gia rồi.
Có thể nói, nếu như lúc này có ai dám tỏ ra bất kính với vị thành chủ, thần tượng, tượng đài bất khả xâm phạm của mình, ông ta sẵn sàng lao vào liều mạng với đối phương nữa là.
Nghe thấy Xích Hạo Tín đã tìm tới, Dương Kiệt và Bàng Thống khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái, xem ra đúng như những gì dự đoán rồi đây.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, theo chân lão quản gia đi thẳng tới phòng khách mà Xích Hạo Tín đang ngồi chờ sẵn.
“ Xích gia chủ ~~!!!” “ Tín thúc ~~~!!” “ Bàng thành chủ ~~~!! Tiểu Kiệt ~~~~~!!!”
Bước vào phòng khách gặp mặt nhau, cả ba lên tiếng chào hỏi xã giao, lão quản gia mang trà đã chuẩn bị sẵn lên và nhanh chóng quay người rời đi, để lại không gian bàn bạc cho cả ba.
“ Bàng thành chủ, đúng như những gì ngài dự đoán, Thẩm Thùy Vân yêu cầu chúng ta cung cấp phương pháp rút ngắn thời gian tẩy luyện đan dược cho ả.”
Cho tới lúc này, Xích Hạo Tín vẫn còn tỏ ra bức xúc khó chịu và phản cảm vô cùng với yêu cầu cực kỳ quá đáng của đối phương.
Không phải sao, bí kíp phương pháp đặc biệt là chén cơm manh áo của người, thế mà đối phương không biết ngượng mồm yêu cầu người ta phải giao ra cho mình, hành động này chẳng khác nào cướp cơm cướp tiền từ chén của tên ăn mày, xì xì, cái gì mà ăn mày với chả ăn mày, chỉ là ví von thôi đấy.
“ chỉ là, Thẩm Thùy Vân ít ra còn kèm theo một điều kiện cho chúng ta, chỉ cần trong năng lực ả và tên thanh niên Hàng Bá Thiên có thể làm được, sẽ hoàn thành mãn nguyện một yêu cầu bất kỳ của chúng ta.”
Nói tới lời hứa hẹn cuối cùng của Thẩm Thùy Vân, sắc mặt của Xích Hạo Tín mới dễ coi hơn đôi chút.
Ít ra đối phương nuốt vào cũng còn chịu nhả ra đôi chút.
Cả Dương Kiệt và Bàng Thống tỏ ra khá bất ngờ, không ngờ đối phương lại nói ra lời hứa hẹn như thế này.
Nhưng thông minh như Bàng Thống, lập tức hiểu ra ý đồ của Thẩm Thùy Vân, chỉ khẽ cười lạnh không nói gì cả.
Nhưng Dương Kiệt lại có một suy nghĩ khác, đôi mắt không kìm được rực sáng.
Lẽ ra mình còn đau đầu tìm cách tiếp cận và nhờ vả đối phương một việc, không ngờ đối phương lại chủ động cho ra một lời hứa hẹn như thế này, quả thật là trời giúp ta rồi ~~~!!
Dương Kiệt đột nhiên cảm thấy hai tỷ linh thạch không còn trở nên vô nghĩa khi ném ra nữa rồi.
Tất nhiên, ngọc bài có thể dành cho năm người sử dụng tuyệt đối không thể nào đưa hết cho Thẩm Thùy Vân, nghĩ tới dự tính trước đó của mình, Dương Kiệt lên tiếng nói: “ Tín thúc, ba vị luyện đan sư trong phủ, có thể tin tưởng được chứ???”
Xích Hạo Tín có chút bất ngờ trước câu hỏi của Dương Kiệt, nhưng nhanh chóng trả lời: “ ba luyện đan sư trong phủ đã được Xích gia tuyển chọn từ những đứa trẻ mồ côi có thiên phẩm, nuôi dưỡng đào tạo từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành, tuy thiên tư không cao, suốt cuộc đời cũng chỉ có thể đạt tới luyện đan sư sơ cấp, nhưng lòng trung thành có thể nói là tuyệt đối, hoàn toàn có thể tin tưởng được.”
“ vậy thì …..” Dương Kiệt từ trong nhẫn Càn Khôn rút ra tấm ngọc bội chứa đựng phương pháp rút ngắn thời gian tẩy luyện đan dược giao qua cho Xích Hạo Tín, nghiêm giọng nói: “ Tấm ngọc bội này là ngọc bội truyền thừa phương pháp rút ngắn thời gian tẩy luyện đan dược xuống còn một nửa, có thể dùng cho năm người truyền thừa, thay vì lãng phí giao hết cho Thẩm Thùy Vân, Tín thúc hãy mang về giao cho ba vị luyện đan sư trong phủ sử dụng, còn lại hai lượt cuối cùng mang giao cho Thẩm Thùy Vân là được rồi.”
Xích Hạo Tín hai tay run rẩy nhận lấy tấm ngọc bội đưa qua, trong lòng xúc động phấn khích vô cùng.
Ngọc bội truyền thừa tất nhiên là có nghe qua, đã vậy còn là ngọc bội mang theo phương pháp tẩy luyện đan dược vô giá như thế này, thế mà Dương Kiệt tặng cho Xích gia một cách không suy nghĩ và không đòi hỏi bất kỳ điều gì, Xích Hạo Tín lúc này đã cảm động tới nỗi suýt chút phát khóc lên.
Mặc dù biết rõ đối phương giao ba suốt truyền thừa cho luyện đan sư của Xích gia là vì không muốn Thẩm Thùy Vân hưởng lợi tất cả, nhưng cho dù với bất kỳ lý do gì, lợi ích mà Xích gia có thể nhận được là điều không thể bàn cãi, và với những gì Dương Kiệt mang lại cho Xích gia từ trước tới giờ, có bán cả Xích gia cũng không đủ để trả đáp cho đối phương nữa là.
Xích Hạo Tín lần nữa tỏ ra vô cùng trịnh trọng bước tới trước mặt Dương Kiệt chắp tay thi lễ tạ ơn, để bày tỏ lòng cảm kích của mình đối với những gì đối phương đang làm cho gia tộc của mình.
Dương Kiệt lần nữa vội vã nhảy sang một bên không dám nhận cái lạy của đối phương, đồng thời nhanh chóng lái sang chủ đề khác hối thúc Xích Hạo Tín mau mau mang ngọc bội về giao cho ba luyện đan sư trong phủ sử dụng rồi cầm phần còn lại tới mang giao nộp cho Thẩm Thùy Vân.
Xích Hạo Tín không dám chần chừ, vội vã cầm lấy ngọc bội rời khỏi thành chủ phủ quay trở về Xích phủ.
Dương Kiệt “ tặng” ba suất truyền thừa cho luyện đan sư của Xích gia, một phần vì không muốn Thẩm Thùy Vân hưởng hết, một phần vì nếu như luyện đan sư của Xích gia học được phương pháp rút ngắn thời gian tẩy luyện đan dược, ít nhiều cũng giúp anh ta giảm bớt được gánh nặng sản lượng đan dược hàng tháng.
Tuy chắc chắn sẽ còn kém xa so với năng suất Dương Kiệt tự làm một mình, nhưng giúp đỡ được phần nào hay phần nấy, để anh ta còn chút ít thời gian nghỉ ngơi và dành cho “ vợ con”, chứ cắm đầu ngày đêm vào luyện đan cho kịp tiến độ, có ngày mắc chứng trầm cảm cho mà xem.
Không để Dương Kiệt và Bàng Thống chờ đợi quá lâu. Chỉ sau nửa canh giờ, Xích Hạo Tín lần nữa quay trở lại thành chủ phủ với chiếc ngọc bội truyền thừa trong tay.
Chỉ là ngọc bội truyền thừa lúc này, chỉ còn lại đúng hai suất sử dụng mà thôi. Xem ra ba luyện đan sư của Xích gia đã hoàn thành quá trình truyền thừa phương pháp tẩy luyện đan dược rồi.
Đó chính là điểm lợi hải của ngọc bội truyền thừa, có thể giúp cho người sử dụng hầu như là ngay tức khắc sở hữu thông tin trong ngọc bội mà không cần phải lãng phí thời gian nghiêm cứu học tập.
Chỉ là giá cả của những phương pháp truyền thừa như thế không hề rẻ, cho dù là một môn tuyệt học huyền giới đơn giản, nếu sử dụng ngọc bội truyền thừa, có giá ít nhất cũng phải trên tiền tỷ. Nếu so với cái giá chỉ khoảng tiền triệu nếu ghi chép bằng phương thức thông thường, quả thật là một trời một vực đấy.
Xích Hạo Tín đã quay trở lại, lần này thì Dương Kiệt sẽ trực tiếp cùng ông ta đi thẳng về phía Thẩm phủ để gặp Thẩm Thùy Vân và Hàng Bá Thiên theo yêu cầu của đối phương.
Chẳng mấy chốc cả hai đã xuất hiện trong phòng tiếp khách của Thẩm phủ.
Thẩm Thùy Vân và Hàng Bá Thiên đang tỏ ra không hài lòng vì phải chờ đợi gần cả canh giờ đồng hồ từ khi Xích Hạo Tín rời khỏi Thẩm gia quay về Xích phủ dẫn tên luyện đan sư bí ẩn tới ra mắt mình.
Tất nhiên, trong thời gian này cả hai không ngu xuẩn tới mức ngồi im đó mà chờ đợi, ai nấy tự đi làm việc của mình rồi đợi tới khi Xích Hạo Tín dẫn Dương Kiệt tới mới quay về phòng khách. Nhưng đó không phải là lý do khiến cả hai hài lòng với sự lề mề chậm chạp của Xích Hạo Tín và Dương Kiệt khi làm lãng phí thời gian của mình.
Nên lúc này khi gặp mặt nhau, sắc mặt của Thẩm Thùy Vân và Hàng Bá Thiên không đẹp đẽ chút nào, nếu như không muốn nói là lạnh lùng như băng.
“ Ngươi chính là vị luyện đan sư đã nghiêm cứu ra phương pháp rút ngắn thời gian tẩy luyện đan dược mà Xích gia chủ đã từng nói???”
Tuy không hài lòng với sự lề mề chậm chạp của đối phương, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt non trẻ như búng ra sữa của Dương Kiệt lúc này, Thẩm Thùy Vân và Hàng Bá Thiên cũng không kìm được lộ ra vẻ kinh ngạc bất ngờ.
Theo suy nghĩ của cả hai thì, một người có thể nghiêm cứu ra phương pháp tẩy luyện đan dược, tuy chỉ là đan dược cấp thấp, nhưng đó là cả một công trình dài hạn tiêu tốn biết bao nhiêu thời gian của các bậc tiền bối đại sư phải dày công miệt mài tìm tòi nghiêm cứu ngày đêm mới có thể mang lại ít nhiều thành quả, nên ngay từ đầu cả hai lầm tưởng rằng đối phương phải là một lão già bạc đầu có tuổi, khá bất ngờ khi đối phương lại là một thanh niên trẻ tuổi mặt mũi non choẹt như thế này, quả thật là có chút khó tin đối với Thẩm Thùy Vân và Hàng Bá Thiên.
“ Bẩm Thẩm đại sư, tại hạ đúng là người đã giúp Xích gia luyện chế ra những viên đan dược đạt phẩm chất cao cấp bán ra thị trường trong thời gian này. Chỉ là, phương pháp rút ngắn thời gian tẩy luyện đan dược không phải do bản thân tại hạ nghiêm cứu ra.”
Gặp lại “ người quen cũ”, Dương Kiệt cố gắng kìm nén tâm trạng đầy cảm thán trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra vẻ tự nhiên như mới gặp mặt một người xa lạ, khẽ chắp tay tỏ thái độ tôn kính thi lễ đáp lời.
Không thể không tỏ thái độ tôn kính, dù sao thì người ta đã là luyện đan đại sư, địa vị danh vọng cao hơn một tên luyện đan sư sơ cấp như mình không biết biết bao nhiêu lần, có thể nói là một ở trên trời, một nằm ở dưới đất để hình dung, dám lộ ra thái độ bất kính với đối phương, không chừng tạo cớ cho người ta nổi điên gây chuyện với mình thì khổ.
Thời điểm Dương Kiệt tuyệt đối không dám tạo cơ hội cho đối phương nổi điên kiếm chuyện dằn mặt với mình, nên cần giữ thái độ như thế nào thì phải giữ thái độ đúng như thế đó, tránh hổ chả xấu mặt nào, không phải sao???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.