Đánh tráo khái niệm. Đổi trắng thành đen. Vô liêm sỉ tới mức cực độ, kết hợp với nụ cười không một chiếc răng trên hàm với vẻ đầy nham hiểm lúc này của Lý Nhị Cẩu, bất kỳ ai, ở thời đại nào, chỉ cần nhìn sơ qua khuôn mặt lúc này sẽ lập tức không tự chủ gán ngay hai chữ " người xấu" hoặc " tiểu nhân" trên trán của tên khốn này cho mà xem.
Trong mắt của người khác khuôn mặt của Lý Nhị Cẩu không biết như thế nào, nhưng trong mắt của Thẩm Đại Dũng lúc này, khuôn mặt này sao mà ưa nhìn dễ thương thế này nhỉ??
“ Đúng, đúng, có công thì phải thưởng, có công thì phải thưởng, nếu không thì gia chủ làm sao khiến người trong gia tộc nể phục được chứ???”
Thẩm Đại Dũng vô cùng hiển nhiên “hợp thức hóa” lời phân tích của vị quân sư đầu chó thân tín nhất của mình rồi.
Trơ trẽn, đê tiện, tên khốn này đánh tráo khái niệm một cách nhuần nhuyễn như công việc hằng ngày của mình. Nếu như để Thẩm Đại Hải nghe được “ lời phân tích hợp tình hợp lý” của Lý Nhị Cẩu, không một tay vỗ chết tên khốn này cũng bị hắn chọc tức tới nỗi hộc máu ngất xỉu tại chỗ cho mà xem.
“ Dũng gia, chẳng lẽ ngài không có ý định với “chiếc ghế” đó thật sao??” Nhìn thấy Thẩm Đại Dũng đã hoàn toàn bị mình thuyết phục, vẫn cảm thấy không vừa lòng, Lý Nhị Cẩu quyết định đi sâu thêm vào trong vấn đề nữa.
“ Không phải ta không muốn, mà là vì ……” Bị hỏi tới vấn đề vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lu-dai-nao-di-gioi/1597081/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.