Chương trước
Chương sau
“ phụ thân ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Cùng lúc này, Xích Hạo Nghiên cũng đã dẫn theo một tổ đội cận vệ hơn chục mạng từ phía sau hậu viện lao ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ phong tỏa không gian trong Xích phủ. chỉ là khi nhìn thấy ông già của mình đang nằm trọng thương bất động trên mặt đất, miệng gào lớn đầy kinh hãi lao thẳng tới bên cạnh Xích Trung Nghĩa đỡ lấy lão ngồi dậy, đồng thời không tiếc chân nguyên truyền thẳng vào cơ thể lão để ổn định thương tích trên người lão.
“ Phụ thân, người …..” “ không, không hề gì, hà hà, chỉ cần, chỉ cần ba vị lão, lão tổ tông giáng lâm, giờ đền tội của tên, tên súc sinh đã điểm.”
Đôi mắt đầy cay độc và sát khí nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt đang bị vây chặt bởi ba vị lão tổ tông của nhà họ Xích, Xích Trung Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
Nếu như để ý kỹ, ánh mắt đầy cay độc và phẫn nộ không chỉ nhắm vào mỗi mình Dương Kiệt, ngay cả ba vị lão tổ tông của nhà họ Xích, cũng thuộc đối tượng bị lão nguyền rủa nữa kìa.
Mẹ kiếp, ba lão già khốn nạn này ngày thường hưởng thụ mọi tài nguyên trong gia tộc, trong lúc gia tộc rơi vào hoạn nạn lại nhắm mắt bỏ qua không chịu ra tay sớm. Nếu như ba lão già trời đánh này ra tay ngay từ lúc ban đầu, thì nhà họ Xích đâu bị tổn thất một cách nặng nề như lúc này đâu chứ??? Thậm chí ngay cả bản thân còn suýt chút mất cả mạng nữa là, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ ~~~!!!
Xem ra Xích Trung Nghĩa tỏ ra vô cùng bất mãn trước sự thờ ơ của ba vị lão tổ tông khi không ra tay trấn áp Dương Kiệt ngay từ đầu, phải đợi tới khi vô số thuộc hạ và con cháu trong dòng tộc chết gần hết với chịu ló đầu ra, lúc này Dương Kiệt có bị trảm sát đi nữa cũng không thể bù đắp được tổn thất nặng nề mà nhà họ Xích phải hứng chịu rồi.
Hãy đợi đấy, đợi chuyện này kết thúc xong sẽ tính sổ với ba lão già chết tiệt các ngươi ~~~~!!!
và lần này Xích Trung Nghĩa hoàn toàn không nghĩ sai hayvu oan cho ba vị tổ tông này cả.
ngay từ lúc Dương Kiệt bước vào đại náo Xích Pha, tuy tam đại tổ tông tuy ngày thường ẩn sống trong tận cùng phía sau hậu viện, nhưng khi có kẻ lạ mặt bước vào Xích phủ, đặc biệt là gây ra động tịnh không nhỏ như thế này, tất nhiên là không thể nào lọt qua được thần thức kiểm soát của cả ba rồi.
tuy nói rằng họ một lòng một dạ dồn hết mọi tâm trí trong việc tu luyện để đột phá lên cảnh giới nguyên thần, trong quá trình này đòi hỏi một sự tập trung cao độ, tuyệt đối không được phân tâm, nếu xảy ra bất kỳ sự gián đoạn nào trong quá trình hình thành tu luyện thậm chí có thể khiến người tu luyện bị ảnh hưởng không nhỏ, huyết khí đảo lộn, linh hồn bất ổn, xuất hiện tẩu hỏa nhập ma cũng không phải là không thể. Cho nên nếu như chưa thật sự cần thiết hay vấn đề quá nghiêm trọng, ngày thường có đích thân tới thỉnh mời chưa chắc họ chịu xuất đầu lộ diện nữa là.
huồng chi là sau khi phát hiện Dương Kiệt tấn công, và sau khi dùng thần thức quét qua thử khí thức từ trên người anh ta phát tán ra lúc nãy, ba lão tổ tông lập tức tỏ ra không thèm bận tâm tới nữa, họ đã phạm phải sai lầm đánh giá thực lực kẻ khác thông qua khí thức trên người, cho rằng với cảnh giới của Dương Kiệt, Xích Trung Nghĩa có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện, cần gì phải làm phiền tới mình chứ???
Vả lại, ba lão tổ tông nhà họ Xích đang rơi vào giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình đột phá hình thành nguyên thần, bất kỳ một gián đoạn nào, có thể khiến mọi công sức cố gắng thời gian dài phải đổ sông đổ biển, nếu như lần này bị ảnh hưởng khiến thật bại trong việc đột phá, hậu quả phải gánh chịu chính là họ có thể bị trọng thương phải mất thêm một vài năm tịnh dưỡng phục hồi mới có thể tiếp tục tiến hành đột phá cảnh giới đấy.
Cho nên, nếu như chưa phải rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, ba lão tổ tông của nhà họ Xích tuyệt đối không muốn và không dám ra tay.
Tuy tin tưởng vào Xích Trung Nghĩa có thể giải quyết ổn thõa mọi chuyện, nhưng ba lão tổ tông vẫn đề phòng phân tán chút thần thức, trong phạm vi bị ảnh hưởng ít nhất đối với bản thân để tiếp tục theo dõi diễn biến mọi chuyện đang diễn ra.
Với kinh nghiệm của mấy lão quái vật, đối phương với thực lực như thế mà dám xông vào một gia tộc hùng mạnh nhất nhì trong Sơn Hải thành làm càn, nếu như không có át chủ bài tuyệt đối không thể, và sự đề phòng của ba lão tổ tông, chính là đề phòng lá át chủ bài của kẻ địch có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng cho cả gia tộc.
Và chính vì sự thận trọng của ba lão tổ tông, đã cứu Xích Trung Nghĩa một bàn thua trông thấy.
Nhìn thấy Xích Trung Nghĩa bị Dương Kiệt đánh tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra, thậm chí có thể chết dưới tay đối phương, ba vị lão tổ tông biết rằng không thể đứng nhìn như người ngoài cuộc nữa rồi.
Đám cận vệ hay con cháu dòng tộc chết bao nhiêu có thể không đáng bận tâm, cùng lắm là thu nạp và khuyến khích người trong gia tộc tích cực hơn trong sứ mệnh chế tạo con người, tốn khoảng vài chục năm thì mọi thứ sẽ phục hồi mà thôi( nếu như nhà họ Xích vẫn chưa bị diệt). còn Xích Trung Nghĩa thì khác, lão không chỉ là một trong ngũ đại cao thủ mạnh nhất trong gia tộc, còn là tộc chủ, là mắt xích quan trọng, là trụ cột tinh thần, là thuyền trưởng lãnh đạo cả con thuyền khổng lồ là nhà họ Xích. vấn đề là cả trăm năm nay, từ lúc nhà họ Xích giao vào tay Xích Trung Nghĩa, lão đã làm rất tốt và quá tốt vai trò của mình, tuyệt đối không phải muốn thay thế là tìm được người thay thế thích hợp cả.
Trong nhà họ Xích bất kỳ thứ gì cũng có thể tổn thất bỏ đi, nhưng chỉ duy nhất mỗi mình Xích Trung Nghĩa là không thể bỏ đi, Xích Trung Nghĩa sụp đổ đồng nghĩa nhà họ Xích sụp đổ, đó tuyệt đối là điều không thể chấp nhận ở bất kỳ trường hợp nào.
Kết quả là ba lão tổ tông nhà họ Xích bất chấp gián đoạn quá trình đột phá, thậm chí khiến họ chậm trễ một vài năm, cũng nhất quyết thoát khỏi trạng thái tu luyện, xuất hiện ngay trên hiện trường ra tay giải cứu Xích Trung Nghĩa.
Nhưng tất cả những gì ba lão tổ tông nhận được, chỉ là sự bất mãn và nguyền rủa của Xích Trung Nghĩa mà thôi, quả thật nực cười ~~!!
Sắc mặt của ba lão tổ tông lúc này cực kỳ khó coi, vẻ mặt như muốn nhai tươi nuốt sống kẻ địch ở trước mặt ra nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt.
Nửa ngày, chỉ cần nửa ngày nữa thôi là cả ba có thể hình thành nguyên thành, đột phá tới cảnh giới mà họ hằng ao ước gần nửa cuộc đời, thế mà trong thời khắc quan trọng nhất, lại bị phá đám hủy hoại bởi tên khốn trời đánh kia, thử hỏi có tức điên lên không chứ???
Sau lần gián đoạn này, cả ba không biết lại phải mất bao lâu thời gian mới có thể đột phá tới cảnh giới nguyên thần đây!!
Chết, chết, tên khốn đó phải dùng mạng sống của mình để trả giá cho cái việc làm ngu xuẩn của hắn ~~~~~~~!!!!
“ Nghịch Quang Phổ Địa Quyền ~~~~!!!” “ Liệt Tâm Chưởng ~~~~!!” “ Liệt Hỏa Cuồng Phong Trảm ~~~~~~~!!!”
Cả ba chả chút do dự hay nương tay, trực tiếp thi triễn tuyệt học mạnh nhất của bản thân, tấn công kết liễu kẻ địch ở trước mặt.
Rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~~~~~~~ ………..!!!
Dưới tiếng nổ vang vang trời, Dương Kiệt đột nhiên đứng yên như một bức tượng, để mặc ba đòn tấn công uy lực kinh hoàng dấn chìm bản thân.
Hoan hô, thắng rồi ~~~~~!!!
Tưởng gì, khi đối diện với ba vị lão tổ tông của chúng ta thì cũng chỉ như đứa trẻ lên ba, đứng yên chịu chết mà thôi !!
Chứ còn gì nữa, thế mà lúc nãy hắn đánh trọng thương tộc trưởng, làm mình lầm tưởng là thần thánh phương nào, rốt cuộc thì cũng chỉ có thế mà thôi, cuối cùng cũng phải chịu cảnh chết không toàn thây dưới đòn tấn công uy lực kinh thiên động địa của ba vị lão tổ của chúng ta thôi mà.
Tuy kẻ thù khó ưa bị tiêu diệt, nhưng Xích Trung Nghĩa không vui vẻ chút nào, nhất là khi nghe thấy tiếng reo hò của đám con cháu cận vệ còn đang sống sót ở xung quanh, nghe như thế nào cũng như vẻ đang bị chúng che cười chế giễu về sự bất tài của mình, đánh không lại người ta phải nhờ tới phụ huynh ra tay vậy.
Quan trọng nhất là, Dương Kiệt bị ba lão tổ tông đánh tan xác, Xích Trung Nghĩa lấy gì để giao nộp cho Thiên Kiếm Tông để nhận thưởng đây?? Chẳng lẽ thu gom lại tro cốt của Dương Kiệt để trình lên trên à?? Chỉ sợ bị người ta nổi điên vì cho rằng mình giỡn cợt với người ta, một chưởng vỗ chết tại chỗ thì có.
“ Nghĩa nhi, thu dọn hiện …….” “ Dường như các ngươi vui mừng hơi sớm thì phải ~~~!!!”
Ba lão tổ tỏ ra hài lòng với kết quả đạt được, định dặn dò vài câu xong tiếp tục quay trở về hậu viện tu dưỡng, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói mà không ai muốn nghe thấy vào thời điểm này.
“ Cái gì??? Ngươi, ngươi ……” “ vẫn chưa chết??? không thể nào??” “ không những không chết, trên người hắn, thậm chí, thậm chí không có lấy một vết thương nữa là, vì, vì sao chứ???”
Dưới ánh mắt và tiếng la hét đầy kinh ngạc của những người có mặt tại hiện trường, Dương Kiệt mang theo nụ cười khinh thường chế giễu trên môi dần dần hiện nguyên hình dạng dưới lớp khói bụi sau khi tan biến dần theo chiều gió.
“ Các ông đã cất công ra đây chiếu cố cho bổn thiếu gia như vậy, nếu như không trả lễ quả thật khó coi quá đi, vậy thì, đỡ này ~~~~~~~~~~!!!!”
Dương Kiệt cười lạnh vẫy múa Phá Thiên Chùy trong tay một vòng, tạo ra tư thế quét ngang quét mạnh một cái về phía đám người của nhà họ Xích, đặc biệt là ba mục tiêu chính, lão tổ tông của nhà họ Xích.
“ cái, cái gì, đó là …..” “ không, không thể nào ~~~~!!” “ Sao có thể như thế được chứ???”
Đòn tấn công như luồng năng lượng hình lưỡi liềm khổng lồ quét ra, tựa như dụng cụ sắc bén gặt hái chặt nhổ hết tất cả mọi thứ trên đường di chuyển của nó. Đáng sợ nhất là, uy lực của luồng năng lượng hình lưỡi liềm và khí thế đáng sợ trên người Dương Kiệt phát tán ra lúc này, chính là toàn bộ thực lực của một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 5 đáng sợ.
Trước đó còn lầm tưởng đối phương chỉ là một con dê béo yếu ớt, mình muốn nhào muốn nắn muốn xẻ thịt lúc nào cũng được, thế nhưng ai ngờ bé cái nhầm, vì con dê béo lúc này đột nhiên rũ bỏ lớp da ngụy trang trên cơ thể, hóa thân thành một con mãnh hổ đáng sợ, khiến cha con Xích Trung Nghĩa có chút muốn cắn lưỡi tự vẫn ngay tại chỗ.
Hèn chi, hèn chi đối phương bị ngũ đại tông môn truy nã suốt một năm trời mà vẫn còn có thể sống tốt tới ngày hôm nay, ngoại trừ may mắn, quan trọng nhất là người ta có đủ thực lực để biến kỳ tích thành điều có thể, lẽ ra mình phải nghĩ ra điều đó ngay từ đầu chứ nhỉ??
Cha con Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt như khóc không thành tiếng và ân hận tột cùng đưa mắt nhìn nhau một cái.
Đòn tấn công của Dương Kiệt không vì sự ân hận của cha con Xích Trung Nghĩa mà ngừng lại, mang theo khí thế áp đảo như thể càn quét cuốn bay mọi thứ lao thẳng tới trước mặt đoàn người vẫn còn đang ngơ ngác chưa hoàn hồn.
“ Tam Vị Nhất Thể Thuẫn, hai huynh đệ mau giúp ta ~~~~~~~~~~!!!!” “ Có ngay lão đại ~~~~!!” “ Chân Nguyên Kết Giới, mở ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Tam lão tổ tông phản ứng cực nhanh, và tình thế cũng không cho phép họ do dự, một người trực tiếp lao ra phía trước, hai người đuổi theo phía sau hai tay tạo thành chưởng ấn thẳng vào lưng của người đứng trước, chân nguyên trong cơ thể kích hoạt tới cực đỉnh, cơ thể của mỗi người không ngừng nhấp nháy bao bộc bởi một luồng năng lượng phân biệt là đỏ, xanh, vàng.
Chíu ~~~ chíu ~~~~ chíu ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Ba luồng năng lượng nhanh chóng tụ tập vào nhau, hình thành một tấm khiên khí hình tam giác bề mặt khảm đầy hoa văn cổ ngữ ba màu khổng lồ chắn đỡ ngay phía trước đoàn người nhà họ Xích.
Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~!!!! Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~ roẹt ~~~~~~~!!!
Luồng năng lượng lưỡi liềm va đập vào bề mặt tấm khiên tam giác, tựa như viên đá ném thẳng vào bề mặt mặt nước, tuy xuất hiện hình ảnh vỡ tung lên lúc ban đầu, nhưng nhanh chóng trở nên bình lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì, đòn tấn công đầy uy lực của Dương Kiệt trực tiếp bị tấm khiên tam giác đó nuốt chửng đồng hóa trong tích tắc.
Chíu ~~~ chíu ~~~ chíu ~~~~~ ……!!
Và tấm khiên tam giác của tam đại tổ tông tuyệt đối không đơn giản chỉ là hấp thụ đồng hóa đòn tấn công của đối phương. Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Dương Kiệt, một luồng năng lượng hình lưỡi liềm có thể tích lớn hơn gấp đôi so với đòn tấn công lúc nãy của anh ta từ trên bề mặt tấm khiên phóng thích ra bắn ngược trở lại về phía anh ta.
Bị phản dam ~~~~!!!!
Không ngờ tấm khiên này có hiệu ứng phản dam giống như Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể của Dương Kiệt. À không, thậm chí có hiệu quả đáng sợ hơn vì tỷ lệ phản dam là trăm phần trăm nếu như vượt quá sức chịu đựng của chiêu thức và người thi triễn, và điểm đáng sợ hơn cả, chính là đòn phản lại sẽ khuyếch đại uy lực lên gấp đôi so với lúc ban đầu.
Dưới những ánh mắt và nụ cười giễu cợt của tam đại tổ tông, Dương Kiệt hai chân nhún mạnh xuống đất tung người nhào lộn lên không trung, Phá Thiên Chùy bổ thẳng xuống: “ Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta phá phá phá ~~~~!!”
“ lại chiêu thức trời đánh đó ~~~~~~~~~~~~~!!!” Nhìn thấy hàng chục hàng trăm chùy khí khổng lồ xuất hiện ngay trên không trung giáng thẳng xuống luồng năng lượng lưỡi liềm, đôi mắt tràn đầy gân máu của Xích Trung Nghĩa giương to ra hết cỡ như muốn lòi ra khỏi tròng, nghiến răng nghiến lợi căm thù quát.
Chính cái chiêu thức quỷ quái này, đã xóa sổ hết gần phân nửa thực lực và sinh khí của nhà họ Xích cách nay không lâu chứ đâu.
Uy lực nhân đôi hay không Dương Kiệt không quá bận tâm, nói cho cùng, đòn tấn công lúc nãy chỉ là “ màn chào hỏi xã giao”, cho dù uy lực được nhân lên gấp đôi, thì đã là gì đối với Dương Kiệt chứ???
Hai luồng năng lượng va đập vào nhau trên không trung, luồng năng lượng lưỡi liềm nhanh chóng bị hủy nát bởi trận mưa chùy khí chi chít do Dương Kiệt bổ ra, những quả chùy khí còn lại tiếp tục bắn thẳng về phía tam đại tổ tông đang chờ sẵn ở phía dưới.
“ Phá phá phá ~~~~~~~~~~!!” “ phản phản phản ~~~~~~~~~~~!!!!”
Mặc dù vô cùng tự tin trước tuyệt học phòng thủ của mình, nhưng khi nhìn thấy tầng tầng lớp lớp chùy khí chi chít như trận mưa sao băng từ trên bầu trời bắn xuống, ba lão tổ tông không kìm được tê tái cả da đầu, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh miệng hét lớn đầy khí thế với mục đích khích lệ cổ vũ bản thân.
Rầm ~~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~~ ………!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.