Không biết vì sao Dương Kiệt càng nhìn khuôn mặt thằng bé trong lòng càng cảm thấy quen mắt, không biết đã từng gặp qua ở đâu, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra ( còn phải hỏi, muốn nhớ ra chỉ cần mở lại cuốn album lưu ảnh của mày hỏi mới ba, bốn tháng tuổi thì biết ngay chứ gì.)
“ nó, nó hình như ngưng khóc luôn rồi nhỉ??? Ôi chao, sao trông dễ thương thế này, lớn lên chắc hẳn sẽ sáng sủa đẹp trai lắm đây.” Dương Kiệt không tự chủ lộ ra nụ cười yêu thương chân tình, càng bế đứa bé trong tay càng cảm thấy thích thú, có chút không muốn buông nó ra tý nào.
Nhìn thấy hành động nâng niu của Dương Kiệt đối với đứa bé trong tay, đôi mắt của cô gái lạ mặt khẽ lóe qua tia sáng phức tạp pha lẫn chút hài lòng mãn nguyện.
Không cần phải nói, cô gái lạ mặt này chính là thánh nữ Bách Hoa Cốc, người không màng xa xôi ngàn dặm vạn dặm quyết định đi tới vương triều Thiên Ưng để “ thiên lý tầm phu” à không, tầm cha cho đứa bé mới đúng, Mộ Dung Tuyết đã sử dụng dịch dung thuật để cải trang thành khuôn mặt khác, nên Dương Kiệt nhất thời không nhận ra.
Còn đứa bé đang nằm trong tay của Dương Kiệt, chính là đứa con ruột thịt của anh ta và Mộ Dung Tuyết.
Nếu tính thời gian, thì đứa bé đã ra đời và được ba, bốn tháng tuổi rồi không sai.
Tuy trong lòng có chút oán hận vì trong thời khắc quan trọng nhất khi bản thân sanh hạ đứa bé mà thằng cha của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lu-dai-nao-di-gioi/1597003/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.