Chương trước
Chương sau
Dương Kiệt đang ẩn núp trong một đường hẻm nhỏ có thể nhìn thẳng ra cổng thành. Lúc này nhìn thấy cổng thành mở toang ra, chỉ có vài trăm binh sĩ canh gác như ngày bình thường, lâu lâu lại có quan lại quý tộc đi xe ngựa ra ra vào vào, gió bình sóng lặng như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn khác xa so với bầu không khí căng thẳng áp bức ở những khu vực còn lại.
Chỉ là Dương Kiệt không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như mình nghĩ, anh ta dám cá rằng chỉ cần mình vừa ló đầu ra, tứ phía chắc chắn sẽ xuất hiện từng đoàn từng đoàn quân đội thiện chiến nhất của vương triều bao vây lấy mình ngay tức khắc, trừ khi mọc thêm đôi cánh ( Vương thành có pháp trận cấm nguyên thần trở lên bay lại trong thành, còn nếu bản thân có mọc thêm đôi cánh như loài chim, không nằm trong pháp tắc bị cấm đó),nếu không thì chỉ có nước chạy đằng trời mà thôi.
Mặc dù cổng thành đã mở to ra ngay trước mắt, và binh sĩ canh gác không đông, nhưng Dương Kiệt nhất thời không dám hành động, vẫn tiếp tục ẩn mình chờ thời.
Nếu như nói thời điểm thích hợp nhất, chính là vào khoảng canh ba của ngày hôm sau, thời điểm đó chính là thời điểm binh sĩ mệt mỏi nhất và trong giai đoạn chuẩn bị chuyển giao ca trực, sự cảnh giác của họ chắc chắn sẽ giảm xuống tới mức thấp nhất, đó chính là thời điểm thích hợp để xông ra khỏi cổng thành.
Có được quyết định, Dương Kiệt tiếp tục ẩn mình chờ đợi, hai ba viên đại kim sáng dược nhét vào trong miệng, chân nguyên vận hành hết cỡ để luyện hóa lực thuốc, hy vọng bản thân có thể phục hồi ở trạng thái khỏe mạnh nhất có thể.
Mặt trời đã dần dần hạ xuống phía tây, màn đêm bắt đầu buông xuống bao phủ cả vương thành, ánh đèn lung linh bắt đầu được thắp sáng ở những căn hộ trang viên sang trọng bậc nhất ở khu vực thành đông, và cũng chính là thời điểm cổng thành được từ từ đóng lại, hạn chế ra vào như phép tắc được đặt ra trong vương thành.
Dương Kiệt vẫn không tỏ ra nôn nóng sốt ruột, vì biết rằng vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, đợi chờ, đúng, đợi chờ là hạnh phúc, không phải sao???
Cót két ~~~ cót két ~~~~~~~~~~!!!
Trong lúc Dương Kiệt đang chìm đắm trong trạng thái điều trị, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng xe ngựa đang lăn bánh vang lên ở phía xa, khẽ dùng thần thức kiểm tra, phát hiện một đoàn người đông gần cả trăm đang hộ tống một chiếc xe ngựa sang trọng đang di chuyển nhanh về phía cổng thành.
Đoàn người hộ tống đông trên cả trăm mạng, người đang ngồi trong xe tuyệt đối có địa vị không nhỏ, nếu như mình tranh thủ âm thầm trà trộn vào đám đông, không chừng……..
Chỉ là ý tưởng khá hay, nhưng thực hành tuyệt đối không đơn giản, những người hộ tống xung quanh đểu mặc một bộ trang phục đặc trưng của người ta, trong thời gian gấp bách như thế biết kiếm đâu ra một bộ trang phục giống như người ta để trà trộn vào chứ??
Cơ hội ngàn năm hiếm gặp thế mà để vuột đi mất, Dương Kiệt tiếc nuối vô cùng, chẳng lẽ phải nhờ vào ăn may.
Trong lúc Dương Kiệt đang tỏ ra tiếc nuối vì cơ hội tốt vuột khỏi tầm tay, đột nhiên phát hiện một tên đi ở tận cùng đoàn xe ngựa khẽ ghé sát vài tai đồng đội nói rõ vài câu, sau đó mang theo vẻ mặt hối hả chạy thẳng về phía con hẻm mà mình đang ẩn núp.
Chẳng lẽ thiên đạo của trái đất phù hộ mình sao???
Dương Kiệt mang theo vẻ mặt như không thể tin nổi, không ngờ đang lúc đói khát mà một cái bánh bao và chai cocacola rơi thẳng xuống đầu mình, vậy thì không cần phải khách sáo làm gì nữa.
Xì xèo ~~~~~~~~~!!!
Thì ra người này mắc tiểu, nên vừa mới phóng vào đầu hẻm đã kiếm một góc khuất nào đó trực tiếp kéo quần mình xuống, xả hết toàn bộ dịch thể tồn đọng gây khó chịu cho mình, nhìn thấy vẻ mặt đầy phủ phê của hắn lúc này, Dương Kiệt có chút cười khóc không được.
Đợi tới khi đối phương run người lên một cái sau khi kết thúc quá trình giải phóng chất thải, Dương Kiệt đã âm thầm áp sát ngay phía sau đối phương, một tay bụp chặt miệng hắn, không để hắn kịp phản ứng, đưa tay chặt mạnh vào gáy sau, đối phương thậm chí không kịp phản ứng, hai mắt đã trợn ngược, cơ thể mềm nhũng ngất xỉu tại chỗ.
Trong lòng tạ lỗi một câu xong, Dương Kiệt nhanh chóng lột sạch đồ trên người đối phương, tất nhiên, vẫn còn phải chừa lại một thứ quan trọng trên người đối phương. Dùng câu nói của Dương Kiệt để nói: " Làm gì làm, ít nhất cũng phải để lại chiếc quần lót cho người ta, đó là phương châm sống của một người đàng hoàng, không phải sao??"
sau khi thay bộ đồ của tên xui xẻo vào người xong, sử dụng dịch dung thuật biến hóa thành khuôn mặt giống hệt như đối phương.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Dương Kiệt nhanh chóng chạy thẳng về phía đoàn xe ngựa đang lăn bánh về phía cổng thành, trực tiếp trà trộn vào đám đông như không có chuyện gì xảy ra.
“ Ủa, sao nhanh vậy mày???” người vừa được đối phương ghé sát tai dặn dò vài câu nhìn thấy Dương Kiệt quay trở về, mang theo vẻ mặt bất ngờ hỏi.
“ Đánh nhanh rút gọn không phải sao?? Nếu như để chủ nhân biết được tôi lén lén rời khỏi đội hình, không chừng bị xử phạt cho mà xem.” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt thận trọng liếc nhìn về phía xe ngựa như vẻ lo lắng bị chủ nhân phát hiện vì dám tự ý rời khỏi, nhỏ tiếng nói.
“ ừ à, cũng đúng.” mặc dù cảm thấy câu trả lời của Dương Kiệt có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩa ra khác lạ ở chỗ nào, nên người đó cũng không chút mẩy mây nghi ngờ lời nói của Dương Kiệt, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi theo đoàn người di chuyển về hướng cổng thành.
“ Đứng lại, cổng thành đã quá giờ mở cửa, muốn rời khỏi thành thì hãy chờ đợi sáng mai hãy quay lại.” Nhìn thấy đoàn xe ngựa di chuyển tới, một tên dường như là đội trưởng đội canh gác cổng thành lập tức dẫn theo một tiểu đội vội vã chạy tới chắn ngay trước đoàn xe ngựa, nghiêm giọng lạnh lạnh quát lớn.
Bốp ~~~~~~!!! “ mẹ kiếp, mắt mày bị đui hả??? bộ không thấy xe ngựa của tể tướng phủ sao mà dám cản đường, chắc ngươi không muốn sống trong vương thành này rồi chứ gì???”
Tên đội trưởng còn chưa kịp tác oai tác quái, thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, đã trực tiếp hứng trọn cú tát như trời giáng vào mặt của một tên đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng nhất trong đoàn tùy tùng, bị tát tới nỗi choáng váng cả đầu óc suýt chút đứng không vững phải té ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh đó Dương Kiệt không kìm được phải cảm thán, đúng là phía sau có quả núi to chống lưng cho dù đi tới đâu cũng là người thượng đẳng, tên đàn ông trung niên này chắc chỉ là một quản gia trong phủ, thế mà trực tiếp vung tay tát thẳng vào mặt binh sĩ trong thành một cách không cần suy nghĩ và kiêng nể ai cả, thậm chí nạn nhân chỉ dám giận không dám nói, còn phải làm mặt nịnh bợ lấy lòng, đúng là cùng người không cùng mạng mà.
Quả nhiên, vừa nghe thấy ba từ “ tể tướng phủ” , tên đội trưởng lập tức thay đổi vẻ mặt đầy giận dữ bằng vẻ hoảng hốt sợ hãi tột cùng, vội vã lom com bò dậy, lộ ra vẻ mặt như con chó bị luộc chín đầu nịnh bợ cười nói: “ ái da, tiểu nhân có mắt mà như mù, không biết đây là quý tọa của tể tướng phủ, tiểu nhân xin tự phạt, tự phạt để chuộc lỗi với đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi cho ạ, .”
Hắn không nghi ngờ lời nói của đối phương, vì cả vương thành Khương Lộc này, không một ai có gan cùng mình khi dám mạo danh người của tể tướng phủ cả, tuyệt đối không ~~!!
Bốp ~~~ bốp ~~~~ bốp ~~~~ ……!!!
Nói xong, hai tay như được gắn thêm mô tơ tự động không ngừng tát mạnh liên hồi vào mặt mình, cú nào cú nấy vang dội tới nỗi ngay cả một người thính lực yếu cũng có thể nghe thấy rõ, đủ hiểu những cú tát đó mạnh tới cỡ nào rồi, mặc dù khuôn mặt đã nhăn nhó vì đau đớn, nhưng trên môi vẫn phải mang theo nụ cười lấy lòng, không dám lộ ra vẻ khó chịu sợ đối phương bắt bể không chịu tha cho mình.
Ngay cả mấy tên thuộc hạ của tên đội trưởng cũng cảm thấy đau đớn và xót xa thay cho tên đội trưởng, chỉ là ngay cả đội trưởng cũng như thế, tuyệt nhiên không dám lên tiếng nói gì cả.
“ thôi, thôi đủ rồi, đừng lãng phí thời gian của bọn ta nữa, còn không mau mau mở cổng thành, “ tiểu công tử” của bọn ta đang có việc gấp cần rời khỏi vương thành trong đêm nay, nếu như khiến người trễ việc, nhưng có đảm đương trách nhiệm nổi không?? Hừ hừ ~~~!!” nhìn thấy tên đội trưởng đã tự tát mình thành đầu heo, tên quản gia tỏ vẻ bực bội vẫy vẫy tay tỏ vẻ bỏ qua cho việc vô lễ của hắn, đồng thời yêu cầu nhanh chóng mở cổng thành để cả đoàn tiếp tục hành trình của mình.
“ vâng, vâng, mở cổng thành, mở cổng thành ngay ạ ~~~!!” khi đối diện với người của tể tướng phủ thì mang theo vẻ mặt nịnh bợ vừa quay sang đám thuộc hạ lập tức thay thế bằng vẻ giận dữ quát lớn: “ này lũ ngu xuẩn kia, còn không mau mau mở cổng thành để “ tiểu công tử” lên đường, làm chậm trễ hành trình của người các ngươi có đảm nhận trách nhiệm nổi không hả ~~~~~~!!”
Nhìn thấy thái độ đội trên đạp dưới của tên đội trưởng, Dương Kiệt không kìm được trợn mắt trắng đầy khinh bỉ.
Đúng là hạng người này có đầy ở bất kỳ nơi nào trên thế gian này.
Đám thuộc hạ nhìn thấy đội trưởng trút giận lên đầu mình, chỉ dám giận không dám nói, đúng là ngu xuẩn khi lúc nãy còn thương xót thay cho cái mặt của hắn, lúc này chỉ muốn nói là , đáng đời ~~~!!!
Mặc dù vô cùng bất mãn tên đội trưởng, nhưng đám thuộc hạ không dám cãi lệnh, đặc biệt là người của tể tướng phủ còn đang đứng chờ đợi ở kia, lỡ xảy ra chuyện giận cá chém thớt thì khổ, nên vội vã chạy tới mở to cổng thành, để đoàn xe ngựa có thể rời khỏi vương thành trong đêm.
Nhìn thấy cổng thành từ từ mở toang ra, đôi mắt của Dương Kiệt lóe qua tia sáng đầy phấn khích.
Mình đã tính toán không sai khi trà trộn vào đoàn xe này, không ngờ còn là đoàn xe của tể tướng phủ nữa chứ, vậy thì việc mình an toàn rời khỏi vương thành sẽ không thành vấn đề nữa rồi, vì có cho vàng đám binh sĩ canh gác cũng không dám tra khảo đoàn tùy tùng của tể tướng phủ nữa là.
Quản gia bực bội hừ mạnh một tiếng về phía tên đội trưởng, khiến đối phương không kìm được phải run bắn lên vì sợ hãi, sau đó thay đổi thành bộ mặt như con chó đang vẫy đuôi với chủ hướng về phía xe ngựa sang trọng nhỏ tiếng nói: “ Tiểu công tử, xin lỗi vì đã làm lãng phí thời gian của người, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi ạ, chúng ta có thể tiếp tục lên đường rồi ạ.”
“ Lên đường thôi.” Một giọng nói còn khá non trẻ từ trong xe ngựa vang lên.
“ lên đường, tiếp tục lên đường ~~~~!” quản gia nhận được lệnh vội vã quay sang đám tùy tùng quát tháo, ra lệnh cho xe ngựa tiếp tục lăn bánh.
Cót két ~~~ cót két ~~~~~~~!!
Đoàn xe tiếp tục di chuyển ra khỏi cổng thành, Dương Kiệt cố gắng kìm nén nỗi phấn khích trong lòng, theo đuôi đoàn người bước đi một cách bình thản chậm rãi.
Vào những thời khắc như thế này, tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở, chỉ cần chút sơ suất, thậm chí có thể khiến cho kế hoạch đào tẩu đổ sông đổ biển cho mà xem.
Rít ~~~~~ rít ~~~~~~~~~~~~ rít ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Trong lúc Dương Kiệt cùng đoàn xe ngựa vừa di chuyển tới gần cổng thành, giật mình hoảng hốt khi nghe thấy tiếng rít kéo dài vang lên từ khắp tứ phía. Trong lúc anh ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra, một tia sáng màu ánh bạc từ một tấm gương phẳng treo trên chính giữa tường thành đột nhiên phóng thích ra chiếu thẳng vào người Dương Kiệt.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Bị tia sáng đó chíu vào người, trạng thái dịch dung của Dương Kiệt lập tức biến mất, từ hình dáng của tên xấu số đã bị anh ta đánh ngất xỉu và trấn lột hết quần áo trên người biến trở lại thành hình dáng thật của anh ta.
Trên tường thành có treo pháp trận phá dịch dung thuật ~~~!!!
“ haha, con chuột nhắt ngu xuẩn kia, cuối cùng ngươi đã chịu lộ diện rồi hả ~~~!!!” giọng cười đầy phấn khích vang lên từ phía tường thành lập tức khiến sắc mặt của Dương Kiệt trầm đen như than.
Không hay rồi ~~~~~!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.