Chương trước
Chương sau
Bừm ~~~ bừm ~~~~~~ bừm ~~~ ……..!!!
Ngay tại doanh trại thành lập tạm thời của vương triều Thiên Ưng, vô số phi thuyền của các hoàng tử công chúa tham gia thí luyện đã tề tựu hết về trong này, lần lượt hạ cánh xuống sân bay trong doanh trại.
“ Tới rồi, tới rồi, đó chính là phi thuyền của tam công chúa và thập nhị công chúa ~~~~~~!!!!”
“ nghe nói nhóm của tam công chúa đã chiếm đoạt được hơn chín ngôi thành trì tầm trung của vương triều Thanh Mãng, đặc biệt là ngôi thành quan trọng Bán Nguyệt thành ở khu vực biên cương, điểm số lúc này đã vượt trột hơn hẳn so với bát hoàng tử, xem ra chiến thắng đã gần như nằm gọn trong tay của tam công chúa rồi.”
“ tất nhiên, đó là còn chưa kể những đồng minh của tam công chúa, tuy họ không chiếm những ngôi thành có điểm số cao, nhưng lượng thay thế chất, tất cả cộng lại thậm chí nhiều hơn phía bát hoàng tử gấp đôi cũng không chừng, chiến thắng là điều hiển nhiên không có gì phải bàn cãi rồi.”
“ Quả không hổ danh là “ nữ thần trong mộng” của tôi, tam công chúa muôn năm, à không, phải nói là Ưng Hoàng tương lại muôn năm mới đúng ~~~~~~~~~!!!”
Tam công chúa vừa dẫn theo cả nhóm bước xuống khỏi phi thuyền, vô số lời bàn tán ca tụng tựa như không cần tiền “ ném thẳng” vào tai của cô ta, khiến cô ta cảm giác lâng lâng phấn khích như đang bay bổng trên mây.
Triệu Thiên Cơ, cuối cùng cũng có ngày mọi người nhìn ra được và công nhận năng lực của bổn công chúa, và trên tất cả, ngươi chỉ là một kẻ bại trận mà thôi.
Tất nhiên, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng toàn màu hồng như cô ta hằng mơ tưởng, một vài câu nói thì thầm tiếp theo lọt vào tai đã khiến tâm trạng vui mừng phấn khích của tam công chúa phải thay đổi một trăm tám mươi độ ngay tức khắc.
“ Xì, có gì hay ho đâu chứ?? Nghe nói tam công chúa có thể dành được chiến thắng lần này là do bát hoàng tử đột nhiên kết thúc chiến dịch chiếm đoạt thành trì trong giai đoạn nước rút, dồn hết mọi tập trung vào việc phát triễn thành trì chiếm đoạt được, nên mới để tam công chúa có cơ hội vượt qua. Nói thẳng ra là bát hoàng tử đang nhường và chấp tam công chúa đó thôi, và lý so vì sao lại như thế, chắc mọi người cũng nắm được thông tin rồi nhỉ?? Nếu như bát hoàng tử không phải vì muốn giữ đúng lời hứa với một người, với khoảng thời gian còn lại, tiếp tục nới rộng thành tích của mình, cho dù phía tam công chúa có nỗ lực cỡ nào, cũng chỉ có nước giương cờ trắng đầu hàng mà thôi.”
“ Đúng, đúng, nghe nói là bát hoàng tử đã từng hứa với thập nhị công chúa sẽ nhường phần thắng lần này lại cho tam công chúa, nên đã chủ động bỏ cuộc trong cuộc thí luyện đầu tiên này. Rõ ràng chỉ là do bát hoàng tử chấp chứ hoàn toàn không phải do năng lực của tam công chúa vượt qua được bát hoàng tử.”
“ Hừ hừ, còn phải nói, mà giành được chiến thắng như thế này, có thể cảm thấy hãnh diện được sao??? Thực lực không có bao nhiêu mà phải sử dụng cả thủ đoạn nhờ vả thập nhị công chúa tác động tới bát hoàng tử, ta xì ~~~~~~~~~!!!”
“ Còn nữa, theo thông tin nhận được thì, trong cuộc công thành chiến diễn ra tại Bán Nguyệt Thành cách nay không lâu, phía vương triều Thanh Mãng đã gần như chiếm trọn thành trì, cũng may trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bát hoàng tử đã dẫn quân xung phong đột phá tiền tuyến của quân đội Thanh Mãng, tựa như giáng một đòn chí tử vào quân địch, khiến phía Thanh Mãng bị tổn thất nặng nề chấp nhận bại trận rút quân, tam công chúa mới có thể bảo toàn được Bán Nguyệt thành. Nếu như không có bát hoàng từ tựa như thiên binh thần tướng xuất hiện trong thời khắc quan trọng nhất thì, hừ hừ ~~~~~!!”
“ à, chuyện này tôi có nghe qua, nhưng hình như có chút ……” “ Xì, nói tóm lại nếu như không phải bát hoàng tử xuất hiện kịp thời, ngươi cho rằng Bán Nguyệt thành còn được toàn vẹn không???” “ Thì cũng ……”
Tiếng bàn tán thì thầm về việc bát hoàng tử dẫn quân cứu viện tam công chúa và chuyển bại thành thắng bắt đầu xôn xao hẳn lên. Mặc dù không ít người nắm rõ thông tin rằng trước khi bát hoàng tử chỉ huy hắc kỵ hoàng gia tấn công quân đội Thanh Mãng, người của tam công chúa đã đánh cho chủ soái Tống Anh Kiệt bị trọng thương không thể tiếp tục chỉ huy quân đội mới tạo ra cơ hội cho bát hoàng tử chuyển bại thành thắng. Nhưng dù thế nào đi nữa, việc bát hoàng tử dẫn quân cứu viện và tung đòn kết liễu giúp cho cục diện trận chiến thay đổi là điều không thể bàn cãi. Tuy công lao không hẳn hoàn toàn thuộc về bát hoàng tử, nhưng rõ ràng phía tam công chúa phải chịu ơn của đối thủ không đội trời chung của mình, không phải sao??
Và người của phe bát hoàng tử hoàn toàn có thể dùng việc này để phát huy đề tài bàn tán, người khác muốn phản biện cũng không biết phải dùng lý do gì để phản biện lại.
Trong đám đông có không ít người thuộc phe ủng hộ bát hoàng tử, nhìn thấy những người ở xung quanh khen ngợi thành tích “ vẻ vang” của tam công chúa, lập tức nổi điên lên thì thầm to nhỏ buông lời khinh thường chế giễu và bất bình thay cho người mà mình ủng hộ, hoàn toàn không thèm quan tâm tới sắc mặt của tam công chúa lúc này đã trở nên khó coi tới cực độ cả.
Lập trường của những người này rất rõ ràng, họ là người ủng hộ tuyệt đối đối với thế lực của bát hoàng tử, hoàn toàn không cần phải nể nang tam công chúa gì cả, trực tiếp bàn tán lan truyền mọi thông tin “ góc khuất bí mật” vì sao tam công chúa có thể chiến thắng được bát hoàng tử cho cả thiên hạ biết rõ và bình phẩm.
Một phần vì bất bình thay cho “ chủ” của mình, một phần vì muốn hạ thấp uy danh và chiến thắng của tam công chúa, ít nhiều gỡ gạc được đôi chút hình tượng và uy quyền của bát hoàng tử trong lòng của những người có mặt ở nơi này.
Tâm trạng như mặt trời chói sáng của tam công chúa chỉ trong tích tắc thay đổi thành giông bão sấm chớp ầm ầm, đặc biệt là vấn đề bàn tán sau cùng, đó tuyệt đối là một nhát dao chí tử đâm thẳng vào điểm chết người của tam công chúa. Đó là nỗi đau, là ô nhục kinh tởm nhất mà tam công chúa phải hứng chịu trong cuộc đời này.
Tâm trạng tồi tệ của tam công chúa lúc này khiến cho thuộc hạ cũng không tự chủ tránh xa ra không dám đứng gần cô ta đề phòng bị vạ lây, bị giận cá chém thớt thì khổ.
“ Á ~~~~!! Bát hoàng tử ~~~!!! Bát hoàng tử tới rồi kìa ~~~~~!!!” “ Đúng rồi, mau, mau đi nghênh đón và chiêm ngưỡng phong thái xuất trần của người thôi ~~~!!!” “ cùng đi, cùng đi ~~~~~~!!!”
Chỉ sau một tiếng hô hào trong phấn khích, phần lớn người đang vây quanh nhóm tam công chúa đã biến đi hết hơn phân nữa, mục đích là chạy đi nghênh đón và chiêm ngưỡng phong thái xuất trần gì gì đó của thần tượng của mình.
Triệu Thiên Cơ nhanh chóng xuất hiện dưới vòng vây dày đặc của nhóm người “ hâm mộ” xung quanh. Trên môi luôn lộ ra nụ cười duy ngã độc tôn, phong thái thoát trần cao cao tại thượng khiến người khác có cảm giác chỉ dám đứng từ phía xa chiêm ngưỡng thần phục, vô hình chung lại tạo ra một sức hút mãnh liệt, cho dù là già trẻ trai gái, đặc biệt là đối với đàn bà phụ nữ, tuyệt đối không thể cưỡng lại bị cuốn hút bởi sức quyến rũ khác thường đó.
Điều khiến tam công chúa tức giận nhất chính là, Triệu Thiên Cơ lúc này hoàn toàn không có dáng dấp của một kẻ thất bại, vẫn vẻ mặt đó, vẫn ánh mắt đó, vẫn nụ cười đó, đặc biệt là động tác khẽ ngật đầu chào hỏi về phía mình của đối phương, khiến tam công chúa tức sôi máu lên được.
“ Đi ~~~~~~!!!” tam công chúa không muốn tiếp tục nhìn thấy bản mặt “ khó ưa” của đối phương dù chỉ một giây nữa, trực tiếp quay đầu dẫn theo cả nhóm rời khỏi sân bay đi thẳng vào đại sảnh trong doanh trại.
Dương Kiệt và Hoàng Dung khẽ đưa mắt nhìn nhau và nhún nhún vai một cái, tiếp tục bước đi theo nhóm mà không nói năng thêm gì cả.
Thú thật, cho tới thời điểm này, Dương Kiệt và Hoàng Dung có chút thất vọng với biểu hiện của tam công chúa, hoàn toàn không có chút phong thái của một kẻ làm việc lớn cả. Xem xem phía Triệu Thiên Cơ xem, quả là một trời một vực mà.
Chỉ là dù sao cũng đã hứa hợp tác với tam công chúa, cộng thêm việc muốn giúp Địa Cầu Bang và Cửu thúc trả ơn mà tam công chúa giúp đỡ trước kia,biểu hiện của tam công chúa có tốt có tệ cỡ nào đi nữa, nói thẳng ra cũng chẳng liên quan gì tới Địa Cầu Bang cả, chỉ cần đối phương không làm những việc khiến Dương Kiệt cảm thấy không thể chấp nhận được là ok thôi, nên cũng không ý kiến ý cò gì cả.
Dù sao thì quan hệ hợp tác giữa hai bên tuy không tốt đẹp gì, nhưng cũng chưa tới mức đổ vỡ. Nói cho cùng thì hai bên cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, được thì tiếp tục, nếu khó quá thì bỏ qua cũng chả sao.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của Dương Kiệt và Hoàng Dung, còn tam công chúa có thật sự nghĩ đơn giản như thế không, thì chỉ mỗi mình cô ta mới biết mà thôi.
“ bát, bát hoàng huynh ……..” thập nhị công chúa nãy giờ đi bên cạnh tam công chúa hồn bay phách lạc đâu đó, nhưng khi nhìn thấy Triệu Thiên Cơ xuất hiện, lập tức lộ ra vẻ mặt e dè khó xử, tựa như bản thân đã phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ, còn đâu vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của thập nhị công chúa trước kia nữa chứ.
“ hoàng muội, không cần phải cảm thấy khó chịu trong lòng làm gì, mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, mọi chuyện không tồi tệ tới mức phải khiến hoàng muội như thế này cả. Chẳng lẽ ta chấp nhận thua cuộc chỉ để đổi lại sự chán nản và mặc cảm tội lỗi như hiện giờ của muội sao??? Nếu như thế thì những gì ta làm còn ý nghĩa gì nữa???” Triệu Thiên Cơ bước tới trước mặt thập nhị công chúa, trên môi lộ ra nụ cười dịu dàng trìu mến hiếm có, dùng tay xoa nhẹ lên đầu đối phương nhẹ giọng nói.
“ Nhưng mà …….” “ không nhưng nhị gì cả!!! Nếu như muội còn như thế, hoàng huynh nổi giận thật đó ~~!!” Triệu Thiên Cơ “ giả vờ” làm ra vẻ giận dữ, nhưng khi lọt vào đôi mắt của những người xung quanh, chỉ như một người anh trai đang không ngừng dỗ ngọt em gái đang khóc lóc làm nũng của mình, khiến không ít người phải bỡ ngỡ ngơ ngác không ngừng dùng tay nhéo vào miệng mình xem có phải đang nằm mơ hay không.
Mẹ kiếp ~~!!! Cảnh tượng này nhiều khi còn kinh khủng hơn cả ngày tận thế nữa là.
Không ngờ, không ngờ một Triệu Thiên Cơ lạnh lùng tàn nhẫn thậm chí có thể nói là máu lạnh, lại có ngày lộ ra một bộ dạng “ dễ thương” như thế này. Tuy cảnh tượng này không phải lần đầu tiên xuất hiện, nhưng công chúng vẫn có chút không thể chấp nhận nổi.
“ dạ, Bảo Bảo sẽ không dám vậy nữa, Bảo Bảo sẽ không khiến mọi việc làm của hoàng huynh thành vô nghĩa đâu ạ, hoàng huynh đừng giận muội mà ~~~~!!!” Thập nhị công chúa ngã thẳng vào lòng Triệu Thiên Cơ vừa khóc vừa cười, không biết là do cảm động hay cố tình tạo ra thái độ như thế để trấn an đối phương.
“ Có thế chứ, hoàng huynh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười hồn nhiên trong sáng của muội hằng ngày, chứ không phải vẻ mặt buồn chán nhợt nhạt không tý sức sống gần nay, muội hiểu rồi chứ???” Triệu Thiên Cơ vừa vuốt nhẹ mái tóc đối phương vừa mỉn cười nói.
“ Bảo Bảo hứa, hứa sẽ tươi cười hằng ngày như trước kia, không làm hoàng huynh phải phiền lòng nữa đâu ạ.” Nụ cười hồn nhiên trong sáng lần nữa trở lại trên khuôn mặt của thập nhị công chúa, chỉ là người ngoài có thể nhận ra rằng, nụ cười như thế vẫn có chút miễn cưỡng và không tự nhiên cho lắm.
Nhưng dù sao cũng là một dấu hiệu tốt, cái gì cũng phải từ từ, Triệu Thiên Cơ không thể đòi hỏi hơn nữa.
“ chúng ta đi vào trong thôi.” Nắm lấy tay của em gái của mình, Triệu Thiên Cơ lúc này tựa như một anh trai mẫu mực hiền lành, cả hai vừa nói vừa cười đi thẳng về phía đại sảnh trong doanh trại.
Triệu Thiên Cơ, một mẫu người đầy mâu thuẫn, khi đối diện với người ngoài và kẻ địch, hắn có thể trở nên độc đoán lạnh lùng thậm chí là tàn nhẫn, có thể nói là một kẻ giết người không chớp mắt lấy một cái, nhưng khi đối diện với người mình yêu thương, lại tỏ ra là một người giàu tình yêu thương, dịu dàng, hiền lành và chất phác, rốt cuộc mặt nào mới là bộ mặt thật của hắn đây???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.