Chương trước
Chương sau
vì sao Triệu Thiên Cơ lại có mặt ở nơi này chứ???
Một câu hỏi vô cùng thú vị! Thì ra là sau khi nhận được thông tin phía vương triều Thanh Mãng phái đại nguyên soái Tống Anh Kiệt chinh phạt Bán Nguyệt thành, Triệu Thiên Cơ biết rõ với thực lực hiện giờ của phía tam công chúa, đối diện với kẻ thù đáng sợ này, chỉ tựa như châu châu đá xe, lấy trứng chọi đá mà thôi. Nên đã lập tức dẫn theo ba vạn hắc Kỵ Hoàng Gia âm thầm tiến quân về phía Bán Nguyệt thành, ẩn núp ở khu vực gần đó, đợi khi Bán Nguyệt Thành thất thủ, phía tam công chúa rút ra khỏi thành, Triệu Thiên Cơ có thể lập tức dẫn quân chi viện, ít nhất có thể bảo đảm cho tam công chúa an toàn rút ra khỏi chiến trường.
Dùng câu nói của Triệu Thiên Cơ để nói: Anh em nhà ta sau khi đóng cửa lại chém giết tàn sát lẫn nhau như thế nào cũng được, nhưng khi đối diện với người ngoài, tuyệt đối phải đồng lòng hỗ trợ lẫn nhau đẩy lùi tất cả mọi kẻ địch bên ngoài trước rồi tính sau.
Tất nhiên, nói thì nói thế, nhưng thực tế lần chi viện này mục tiêu cứu viện của hắn là tam công chúa hay thập nhị công chúa ( thời điểm đó Triệu Thiên Cơ chưa nhận được thông tin thập nhị công chúa đã rồi khỏi Bán Nguyệt thành),thì chắc chỉ có mỗi mình hắn tự biết mà thôi. Và nguyên nhân thứ hai, chắc chắn sẽ nhận được sự đồng tình của hầu hết tất cả mọi người.
Lẽ ra kế hoạch ban đầu chỉ là tiếp viện hỗ trợ tam công chúa rút lui an toàn khỏi Bán Nguyệt Thành, nhưng khi nhìn thấy Tống Anh Kiệt và Lý Nguyên Bá giao chiến ác liệt dẫn tới lưỡng bại câu thương, linh tính nhạy bén lập tức mách bảo cho hắn biết rằng thời cơ phản công ngàn năm có một như từ trên trời ập thẳng xuống đầu, nếu như không nắm bắt lấy sẽ phải ân hận suốt đời, lập tức chỉ huy cho đội Hắc Kỵ Hoàng Gia của mình xung phong tấn công vào tiền tuyến của quân đội Thanh Mãng, không ngừng nhiễu loạn càn quét ăn mòn ăn dần từng chút từng chút một sinh khí của quân đội Thanh Mãng.
Và điều khiến Triệu Thiên Cơ khá bất ngờ chính là, không ngờ Tống Anh Kiệt lại tỏ ra quả quyết như thế này, trực tiếp hạ lệnh rút quân không chút do dự. Tuy bản thân đã đạt được mục đích chuyển bại thành thắng, nhưng chiến thắng như thế này, tuyệt đối không phải là điều mà hắn muốn có được.
Vương triều Thanh Mãng chỉ bị tổn thất rất ít, thậm chí có thể dùng từ chẳng thấm vào đâu để hình dung, nếu chỉ đạt được có như thế, đợi vương triều Thanh Mãng rút về chấn chỉnh lại đội hình, Tống Anh Kiệt bình phục nội thương, chắc chắn sẽ tiếp tục dẫn quân tới báo thù, và lần báo thú tiếp theo, tuyệt đối không dễ dàng đơn giản và may mắn như ngày hôm nay nữa rồi.
Vương triều Thanh Mãng chỉ mới khẽ trầy da tróc vẩy chứ chưa thương nặng tới cân cốt, chỉ cần khẽ bôi thuốc lập tức có thể bình phục như xưa, và khi kẻ địch quay trở lại, chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn xưa gấp nhiều lần, đó chính là điều mà Triệu Thiên Cơ không muốn nhìn thấy vào lúc này.
Nhưng cho dù bất cam cỡ nào, Triệu Thiên Cơ cũng không thể làm gì được vào thời điểm này khi Tống Anh Kiệt đã nhanh chóng chấn chỉnh lại đội hình và rút quân một cách quyết đoán.
“ tuân lệnh ~~~~!!!” Nhận được mệnh lệnh ngừng truy sát của Triệu Thiên Cơ, người vừa lên tiếng lập tức dùng truyền âm thạch để liên lạc với Hắc Kỵ Hoàng Gia đang xung phong trên chiến trường, chấm dứt tiến hành truy sát “bại quân”.
Một thành viên không nhìn ra vấn đề, tỏ ra khó hiểu với mệnh lệnh của Triệu Thiên Cơ, không kìm được lên tiếng hỏi: “ Chủ nhân, quân địch bị đánh bại rút quân, là thời cơ tốt để chúng ta khuyếch đại thành quả, vì sao …….”
Người này còn chưa kịp dứt câu, Triệu Thiên Cơ đã quay người lại nhìn chằm chằm vào hắn, đối diện ánh mắt sắc lạnh như dao cạo và mang theo chút vẻ thất vọng bất mãn của Triệu Thiên Cơ khiến hắn không kìm được sởn cả tóc gáy, vội vã cúi đầu xuống không dám nói tiếp nữa.
“ hãy nhìn xem đội hình của Thanh Mãng vào lúc này xem.” Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm của Triệu Thiên Cơ vang lên bên tai, người này lập tức giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía chiến trường, tỏ ra kinh ngạc kêu thót lên: “ Giống, giống như một con mãng xà đang cuộn mình lại ~~~~!!!”
Quả nhiên, từ trên núi cao nhìn xuống chiến trường, sẽ phát hiện quân đội vương triều Thanh Mãng chỉ trong một thời gian ngắn đã hoàn toàn rút hết ra khỏi Bán Nguyệt thành và bắt đầu thu gọn lại đội hình, lúc này giống hệt như hình dáng của một con mãng xà khổng lồ đang thu mình lại, nhích từ bước chậm rãi rút ra khỏi chiến trường. Hắc Kỵ Hoàng Gia vẫn chưa nhận được mệnh lệnh truy sát ba lần bảy lượt định xung phong phá rối đội hình của quân địch đều bị đẩy bật trở lại, thậm chí bị tổn thất không ít trong những đợt xung phong đó.
“ một danh tướng truyền kỳ như Tống Anh Kiệt, cho dù bại trận rút quân, ngươi cho rằng đối phương sẽ để lộ ra sơ hở cho quân địch khai thác điểm yếu của mình sao??? Con mãng xà lúc này đang thu mình lại phòng thủ, nhưng nếu như con mồi không biết điều, còn tiếp tục chọc giận nó, nó tuyệt đối sẽ lần nữa trườn mình ra nuốt trọn con mồi ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng kia. Con mãng xà dù đang bị thương, nhưng nó vẫn là một con mãng xà, không phải con chó con mèo nào cũng có thể xúc phạm nó được, hiểu rồi chứ???” Triệu Thiên Cơ đưa mắt nhìn chằm chằm vào quân đội vương triều Thanh Mãng đang không ngừng xê dịch rút quân trên chiến trường, lên tiếng giải thích cho mấy tên thuộc hạ “ đầu đất” của mình, nhưng nghe sao có vẻ như hắn cũng đang tự nhắn nhủ bản thân thì phải.
Nghe xong lời “ giải thích” của Triệu Thiên Cơ, trên trán của các thành viên trong đội không kìm được chảy đầy mồ hôi lạnh. Nếu như gặp phải một tên thống soái bất tài vô dụng, tưởng rằng kèo thơm được nước làm tới, e rằng sẽ bị vương triều Thanh Mãng nuốt gọn không còn một mảnh xương nữa là.
“ đại trượng phu co được giãn được, Tống Anh Kiệt tuyệt đối xứng đáng là đấng anh kiệt như tên của ông ta. Đây tuyệt đối là một đối thủ đáng gờm cho con đường bá nghiệp của bổn hoàng tử sau này.” Đôi mắt của Triệu Thiên Cơ nhấp nháy tia sáng kỳ dị khi nhìn chằm chằm vào Tống Anh Kiệt trên chiến trường, miệng không tự chủ thốt ra câu nói đó.
Các thuộc hạ ai nấy đều há hốc kinh ngạc khi nghe thấy lời nhận xét của Triệu Thiên Cơ giành cho Tống Anh Kiệt. Đối với họ, đây là lần đầu tiên được nghe thấy một lời đánh giá cực cao đối với một người khác được xuất phát từ trong miệng của Triệu Thiên Cơ.
Thậm chí khi đánh giá về Ưng Hoàng Triệu Vô Cực, cha ruột của hắn, cũng chỉ nhận được hai từ : “ tầm thường” mà thôi. Ngay cả kẻ có thực lực lớn mạnh nhất, một trận pháp sư tầm trung trên vạn người dưới một người như thừa tướng Lý Hiển, cũng chỉ nhận được hai chữ: “ không tệ” từ trong miệng của Triệu Thiên Cơ mà thôi.
Và rõ ràng Tống Anh Kiệt hoàn toàn xứng đáng với lời nhận xét của Triệu Thiên Cơ. Ngay từ đầu tới cuối, dưới sự chỉ huy của Tống Anh Kiệt, binh sĩ Thanh Mãng đánh chiếm Bán Nguyệt thành có thể nói dễ như lấy món đồ chơi từ trong túi mình ra vậy. Nếu như không phải xuất hiện một nhân vật bí ẩn với năng lực nghịch thiên như Lý Nguyên Bá, và Tống Anh Kiệt đã phạm phải sai lầm có thể nói không hoàn toàn là lỗi của ông ta, e rằng Bán Nguyệt thành đã phải dịch chủ, quay trở về vòng tay của vương triều Thanh Mãng mất tiêu rồi.
Triệu Thiên Cơ chỉ dám và có thể tiếp cứu tam công chúa an toàn rút khỏi Bán Nguyệt thành đã là một kỳ tích lớn rồi, lấy đâu ra cơ hội chuyển bại thành thắng như lúc này chứ!!
Vận mệnh của một cuộc chiến không cân sức chỉ đã thay đổi bởi duy nhất mỗi một người, đó chính là Lý Nguyên Bá.
Nhìn chằm chằm vào Tống Anh Kiệt hồi lâu sau, đôi mắt của Triệu Thiên Cơ lại quét ngang qua nơi Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá đang đứng trơ trọi đơn lẻ trên chiến trường, mép miệng khẽ nhích nhẹ lên nói nhỏ một câu: “ thú vị ~~!!”
Lúc này trên chiến trường đã trở nên vắng lặng tới mức đáng sợ, hoàn toàn khác xa với không khí nặng nề sặc mùi máu tanh như lúc cuộc chiến nổ ra. Dương Kiệt, Lý Nguyên Bá và hắc kỵ hoàng gia chỉ có thể đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn chằm chằm quân đội Thanh Mãng rút quân một cách chậm rãi mà hoàn toàn không thể làm gì được đối phương cả.
Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá lúc này có thể nói là đã mệt tới nỗi không muốn nhúc nhích cơ thể, chân nguyên trong người gần như cạn kiệt, người ta không quay sang kiếm chuyện đã là cầu trời bái phật rồi, lấy đâu ra dũng khí và hơi sức chạy đi truy sát người ta nữa chứ??
Lẽ ra trước khi rút quân, lục đại thần tướng còn dự định vây giết Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá trước khi rời đi, nhưng đã nhanh chóng bị Tống Anh Kiệt cản lại.
Linh tính mách bảo cho Tống Anh Kiệt biết rằng, tuy lúc này Lý Nguyên Bá có vẻ như đang thương nặng, thực lực chỉ sợ không phát huy nổi một nửa so với lúc ban đầu, nhưng không hiểu vì sao trong tận thâm tâm luôn vang lên tiếng nhắc nhở rằng, lúc này tuyệt đối không được đụng vào tên sát thần bí ẩn nếu như không muốn rước thêm tổn thất nặng nề cho bản thân.
Với một danh tướng truyền kỳ như Tống Anh Kiệt, vô cùng tin tưởng vào linh tính trực giác của bản thân, nên đã trực tiếp hạ lệnh toàn bộ rút ngay tức khắc, không được đi gây chuyện với hai tên sát thần nguy hiểm đó.
Và linh tính trực giác của Tống Anh Kiệt lần này tuyệt đối đã cứu lấy mạng của lục đại thần tướng, vì cho dù Lý Nguyên Bá có bị thương nặng tới cỡ nào, với kỹ năng Thiên Hạ Vô Địch hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trạng thái của hắn, lục đại thần tướng lao vào trảm sát Lý Nguyên Bá chỉ sợ bị đảo ngược lại vị trí, biến thành điểm kinh nghiệm cho hắn mà thôi.
Lý Nguyên Bá không lao tới trảm sát lục đại thần tướng là do lúc này hắn đã bị rút cạn thể lực, vả lại phía trước lục đại thần tướng vẫn còn tầng tầng lớp lớp binh sĩ bảo vệ, nên lao tới trảm sát kẻ địch tuyệt đối không phải là ý hay. Nhưng nếu như đối phương tự đâm đầu tới, thì Lý Nguyên Bá tuyệt đối không bao giờ khách sáo, sẵn sàng biến cả đám thành điểm kinh nghiệm của mình cho mà xem.
Lục đại thần tướng không biết rõ điều đó, cho rằng chủ soái đã quá thận trọng nên để vuột mất cơ hội báo thù và giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn này, nhưng dưới mệnh lệnh của Tống Anh Kiệt, không ai dám lên tiếng phản đối hay làm trái, chỉ còn cách cắn răng quay đầu chỉ huy quân đội rút lui theo kế hoạch. Mặc dù cả nhóm không hề hay biết suýt chút nữa đã bước thẳng vào cánh cửa địa ngục mất tiêu rồi.
Chỉ chưa đầy nửa canh giờ, toàn bộ binh sĩ vương triều Thanh Mãng đã rút hết về phi thuyền của vương triều. Phi thuyền nhanh chóng cất cánh chuyển hướng bay thẳng về vương thành Hắc Cang. Và cuộc rút quân lần này tuyệt đối không phải là cuộc tháo chạy toàn diện, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, Tống Anh Kiệt chắc chắn sẽ dẫn theo quân đoàn thiện chiến của mình quay trở lại ghé thăm nơi này trong tương lai không xa, và lần quay trở lại ghé thăm đó, chắc chắn sẽ trở nên ác liệt hơn gấp nhiều lần so với những gì diễn ra ngày hôm nay.
Vì sao Tống Anh Kiệt trực tiếp rút quân về vương thành mà không hạ trại ngay tại chỗ trong khi thực tế quân đội không tổn thất quá nhiều, hoàn toàn có thể tiến hành phản công bất kỳ lúc nào. Nhưng kẹt nỗi Tống Anh Kiệt đang bị trọng thương khá nặng, không có vài ba tháng cũng đừng mong bình phục trở lại. không thể tiếp tục chỉ huy quân đội cộng thêm chủ soái bị thương sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí không ít, nên đóng trại tại chỗ cũng chỉ bằng thừa, cũng chỉ là tiêu hao lương thảo không cần thiết mà thôi.
Nên vô cùng quả quyết trực tiếp rút hết về vương thành, đợi tới khi hoàn toàn bình phục mới dẫn quân quay trở lại cũng chưa muộn mà. Vì dù sao cũng khác xa với chiến tranh ở Địa Cầu, mỗi việc hành quân thôi cũng đã tiêu tốn biết bao thời gian của quân đội, đó là lý do vì sao họ phải hạ trại ngay tại chỗ không trực tiếp rút quân khi chưa tới thời khắc nguy cấp nhất. Còn ở Huyền Thiên Đại lục, có phi thuyền hộ tống, từ Bán Nguyệt thành tới vương thành Hắc Cang chỉ tốn có năm ngày bay, muốn quay trở lại tấn công lúc nào mà chả được, vừa đỡ tốn kém lương thảo, vừa đỡ phải ngày đêm đề phòng bị quân địch đột kích doanh trại, để quân sĩ có thời gian quay về với gia đình nghỉ ngơi giảm tải áp lực kinh hoàng phải gánh chịu trong suốt thời gian xảy ra giao chiến, tuyệt đối là được nhiều hơn mất, không phải sao??
“ vương triều Thanh Mãng cũng đã rút hết rồi, mục đích của chúng ta đã hoàn thành, truyền lệnh xuống, rút ~~~!!!” nhìn thấy phi thuyền của vương triều Thanh Mãng bay mất hút khỏi tầm mắt của mình, Triệu Thiên Cơ khẽ lộ ra nụ cười hài lòng, trực tiếp hạ lệnh rút quân khỏi Bán Nguyệt thành.
“ chủ nhân không vào thành sao??? Vả lại , tuy binh sĩ vương triều Thanh Mãng đã rút hết, nhưng trong thành vẫn còn loạn binh, chúng ta …..” thuộc hạ tỏ ra bất ngờ khi Triệu Thiên Cơ trực tiếp rút quân, lẽ ra mình dẫn quân tới đây tiếp viện, ít nhất cũng phải vào thành gặp mặt “ chủ nhà”, nhận lời cảm tạ và tiếp đón của đối phương mới phải đạo chứ nhỉ???
“ không cần thiết, ta không nghĩ rằng tam tỷ của ta sẽ cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy ta có mặt ở nơi này. Chỉ là quân bạo loạn không hơn không kém, nếu như ngay cả lũ tạp nhảm này cũng không giải quyết nổi, vậy thì …..” Triệu Thiên Cơ lộ ra nụ cười chế giễu lạnh lạnh nói, không biết là rằng cho thuộc hạ của mình hay cho tam công chúa nữa.
“ Rút ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá thêm lần nữa, trực tiếp quay người rời khỏi ngọn núi quay trở về phi thuyền đã được chờ sẵn của phe mình, chuẩn bị quay trở về đại bản doanh.
“ Địa Cầu Bang!! Ta hào hứng muốn xem xem các ngươi còn bao điều thú vị có thể khiến ta phải cảm thấy thấy hứng thú đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.