Chương trước
Chương sau
Cửu thúc được một lần nở mày nở mặt, nhưng vẫn mang theo vẻ mặt thản nhiên, có vẻ như Thái Sơn sập trước mắt mà không díu mày lấy một cái vậy.
Đúng rồi đây, chính là cái thần thái như thế này, mới đúng với tên gọi Cửu thúc, thần tượng trong lòng em chứ.
Đôi mắt của Dương Kiệt như đã biến thành hình ngôi sao nhìn chằm chằm vào Cửu Thúc đầy ngưỡng mộ.
“ tiếp tục đi thôi.” Cửu thúc lạnh lạnh lên tiếng, trực tiếp bước về phía trước dẫn đầu cả nhóm, trở thành “ tấm lá chắn kiên cố” đẩy lùi tất cả vong hồn ác linh ra xa.
Có “ bóng đèn” công suất cực lớn như Cửu thúc dẫn đường, cả nhóm đi lại một cách thoải mái như đang đi dạo trong khu vườn nhà mình trong cái khu tử địa mà ai nghe thấy cũng phải biến sắc.
“ haha, nếu cứ thế chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành việc thu thập Vạn Niên thông một cách dễ dàng thôi.” Dương Kiệt vừa bước đi vừa huýt sáo, hí hửng cười nói.
“ Gâu gâu, ngươi nghĩ đơn giản thế thật sao??” “ Thì cũng …….”
Rầm ~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~~!! Crack ~~~~ crack ~~~~ crack ~~~~ …….!!
Nghe thấy câu chế giễu của Hao Thiên khuyển, Dương Kiệt vừa định lên tiếng phản bác, chỉ thấy những cây đại thụ có đầy hai bên lối đi trong khu rừng đột nhiên rung chuyển dữ dội, gốc rẽ từ dưới mặt đất trồi hẳn lên biến hóa thành chân, cành cây hai bên tựa như biến thành những chiếc chi linh hoạt và đầy uy lực.
Cây thụ trong khu rừng “ sống lại”, chẳng lẽ là ma cây??
Cả nhóm giật mình hoảng hốt khi phát hiện ngày càng nhiều cây đại thụ biến hóa thành vật thể sống, không còn là những cây thực vật vô tri vô giác như lúc ban đầu nữa.
“ Chính là lũ oan hồn ác linh đã nhập vào những cây đại thu kia ~~~~!!” Hoàng Dung nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, kinh ngạc kêu thét lên.
Đúng thế, thực vật trong khu rừng đã bị những oan hồn ác linh trực tiếp nhập xác vào đó, khiến chúng biến thành những “ ma cây” có thể tấn công kẻ địch.
Chỉ còn linh hồn hư vô bị khắc chế bởi Tiên Thiên Đạo Thể không thể áp sát tới gần, nhưng nếu như mượn tạm “ một thân xác” thực thể nào đó, sự ảnh hưởng của Tiên Thiên Đạo Thể sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, chúng hoàn toàn có thể tấn công nhóm Dương Kiệt mà không cần phải lo lắng quá nhiều nữa, chỉ cần không đi gây chuyện với Cửu Thúc.
Chỉ trong chốc lát, nhóm Dương Kiệt đã bị vây chặt bởi hàng trăm hàng ngàn “ ma cây”, tuần tuần lớp lớp nhìn tới nỗi tê tái cả da đầu. Tất nhiên, đây chỉ mới là giai đoạn ban đầu, những “ ma cây” như thế ngày càng sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt, không chừng chỉ một thời gian ngắn thôi, tất cả thực vật trong khu rừng đều “ đội mồ sống lại” hết cho mà xem.
‘ Dung nhi lùi ra, để chúng cho ta giải quyết.” Dương Kiệt đưa tay ngăn cản Hoàng Dung chuẩn bị lao ra phía trước chiến đấu, tự mình bước thẳng ra phía trước ứng chiến.
Vào những thời khắc như thế này, tất nhiên là không thể để người phụ nữ của mình ra tay, nên vô cùng hiển nhiên Dương Kiệt trực tiếp đứng ra gánh hết mọi thứ vào đôi vai của mình.
Quan trọng nhất là, mấy con “ ma cây” này tuy đông đảo, nhưng khí thế từ chúng phát ra chỉ tương đương tiên thiên, cao nhất cũng chỉ là chân nguyên sơ cấp, hoàn toàn không cần phải lắng lo gì cả. Chỉ là, nếu như đối diện với kẻ địch mạnh hơn lúc này, không biết là Dương Kiệt có còn hào khí xung thiên như thế này không nhỉ??
“ Giới Vương Quyền X 4!!! Phì Lũ Bạo Liệt Quyền, biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~!!!!” Dưới ánh mắt đầy lo lắng của Hoàng Dung, Dương Kiệt lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu, một cú đấm khí khổng lồ tung ra, tựa như một chiếc xe tăng bộc thép “ ủi” thẳng về phía đám “ ma cây” đã hùng hổ lao tới ở trước mặt.
Uỳnh ~~~~!!! Uỳnh ~~~~~~!! Uỳnh ~~~!!! …. Crack ~~~~!!! Crack ~~~~!! crack ~~~~~!!! …….
“ chiếc xe tăng bộc thép” phát huy uy lực chẳng kém gì như hồi thế chiến thứ 2, càn quét san bằng tất cả mọi thứ dám cản đường nó. Những con “ ma cây” chỉ chạm nhẹ vào cú đấm khí lập tức bị vỡ vụn ra, có vài con dính phải hiệu ứng tuyệt học, rơi ngã xuống mặt đất, cơ thể nổ tung ra liên lụy cả đồng bọn ở xung quanh. Nhất thời tiếng nổ vang vang động trời đất, vụn cây khói bụi tung bắn ngập trời.
Haha, tường gì chứ, nếu như là trước kia, gặp phải trường hợp bị vây đánh như vậy bố mày còn có chút lo sợ, từ hồi tuyệt học thăng cấp lên địa giới, kèm theo hiệu ứng đánh lan AOE, các ngươi vây càng đông bố mày đánh càng sướng tay mà thôi.
“ Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước, ta đá đá đá ~~~~~~~~~~~~!!!” Tung người nhào lộn lên không trung, vô số bàn chân sét không ngừng đá thẳng ra, tựa như mảnh lưới khổng lồ chụp xuống đám ma cây ở phía dưới.
Roẹt ~~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~!!!
Ma cây bị sét đánh trúng vào, toàn thân bị thêu đốt thành than ngã rụng trên mặt đất, nhất thời lửa khói bốc lên ngùi ngụt, cháy lan sang xung quanh, thắp sáng cả khu rừng vốn dĩ âm u tối tăm như ban ngày vậy.
Nhìn thấy từng hàng từng hàng ma cây đổ gục xuống như chuối già rụng cây, Dương Kiệt vẫn chưa thấy đã, hai tay hai chân dang rộng ra, một chiêu Phì Lũ Xung Thiên Pháo đè xuống, lại thêm hàng trăm ma cây vỡ vụn trong cái hố sâu khổng lồ do anh ta cây ra.
Nhìn thấy Dương Kiệt tung chiêu kết liễu cuối cùng, Hoàng Dung đã nhanh chân kéo lấy Cửu Thúc nhảy lùi ra phía xa để né tránh, còn Hao Thiên Khuyển vừa mới nhìn thấy động tác xuất chiêu của anh ta cũng đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Không phải lo sợ chiêu Phì Lũ Xung Thiên Pháo của Dương Kiệt có thể làm hại tới mình, chỉ là nó không muốn bị liên lụy nằm sâu trong cái hố sâu, cơ thể " tinh khiết" bám đầy đất cát mà thôi.
“ haha, còn nữa không, tới càng nhiều càng tốt nào.” Dương Kiệt sướng tới nỗi tê tái cả người, hào khí xung thiên mạnh miệng tuyên bố, chỉ là tỏ ra tò mò vì sao bên tai không vang lên câu thông báo ăn điểm kinh nghiệm của hệ thống, rõ ràng là lũ ma cây đã bị vỡ tan nát ra hết rồi mà.
“ gâu gâu, đồ ngốc, tưởng như thế là xong hả?? còn nhiều trò vui dành cho ngươi nữa kìa.” Hao Thiên Khuyển trực tiếp nằm ngã xuống mặt đất, vừa ngáp vừa ngầng đầu lên quan sát Dương Kiệt chiến đấu, nhìn thấy đối phương tỏ vẻ đắc chí trông ngứa mắt vô cùng, lạnh lạnh lên tiếng chế giễu.
Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~ roẹt ~~~~ ……….!!
Dương Kiệt còn chưa kịp lên tiếng cãi lại, chỉ thấy những con ma cây bị vỡ tan nát ra chỉ trong chớp mắt đã hội tụ lại, chỉ trong tích tắc đã hồi phục lại như chưa từng bị đánh vỡ ra vậy.
“ hồi sinh??? Để xem chúng mày hồi sinh được bao nhiêu lần ~~!! Phì Lũ Bạo Liệt quyền, Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước, Phì Lũ Xung Thiên Pháo, sát, sát, sát ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Dương Kiệt không tin là chúng có thể hồi sinh một cách vô điều kiện, tiếp tục tung ra những đòn tấn công uy lực nhất của bản thân, không ngừng phá hủy cơ thể của những con ma cây đang ào tới.
Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~~~!! Crack ~~~ crack ~~~ crack ~~~ …..!!
Roẹt ~~~ roẹt ~~~~ ……..!!
Chỉ là cho dù Dương Kiệt có không tin đi nữa, tất cả những gì diễn ra trước mắt đều là sự thật. Mỗi lần bị đánh vỡ tan nát ra xong, chưa được bao lâu chúng lại nhanh chóng hồi phục lại như trước đó, ngoại trừ chỉ tiêu hao chân nguyên trong cơ thể ra, không làm gì được lũ ma cây đó cả.
“ gâu gâu, đồ ngốc, đám thực vật này được hình thành bởi đám oan hồn ác linh, nếu như ngươi không thể tiêu diệt được lũ phế vật đó, cho dù ngươi múa mây tới tết công gô cũng không làm được gì chúng cả. Ngoài ra, khu rừng này thiếu gì cây thụ, cho dù những cây cũ bị đánh nát tới nỗi không thể hồi sinh, chẳng lẽ chúng không biết nhập vào những cây khác sao?? Chỉ tốn sức vô ích mà thôi.” Hao Thiên Khuyển mang theo giọng điệu chế giễu không ngừng chê cười Dương Kiệt, tựa như mối nguy hiểm đang diễn ra trước mắt không liên quan gì tới nó cả.
Cũng đúng thôi, khoan nói Hao Thiên Khuyển có thực lực của con ma thú cấp 7 cao cấp, chỉ cần hắt hơi nhẹ cái là đám ma cây đổ vụn ngay tức khắc, muốn bỏ chạy thoát thân gì đó chỉ chuyện dễ như trở bàn tay. Quan trọng nhất là, giống như Tiên Thiên Đạo Thể, giống chó mực luôn là khắc tinh của loài gian tà như vong hồn ác linh, chỉ cần nó không chủ động tấn công đám ma cây, đám ma cây cũng chẳng dám vuốt vào mông cọp động chạm tới nó cả.
Có thể nói trong tình cảnh này an toàn nhất chính là Hao Thiên Khuyển và Cửu thúc, còn Dương Kiệt và Hoàng Dung ư?? Thân ai nấy lo đi cưng!!
Vậy thì rắc rối to rồi, nếu chúng cứ hồi sinh không giới hạn như thế này thì đợi tới khi chân nguyên cạn sạch chỉ có nước quay đầu bỏ chạy hoặc chịu chết mà thôi.
Còn việc trực tiếp tiêu diệt vong hồn ác linh như lời Hao Thiên khuyển nói, nói thì dễ, làm thì còn lâu mới làm được. Khoan nói tới việc chúng đang ẩn nấp trong đám ma cây kia được bảo vệ chặt chẽ, cho dù đứng phơi thân ra trước mặt Dương Kiệt cũng chưa chắc anh ta làm gì được chúng. Vì lũ vong hồn ác linh này là hư thể, nếu như không có tuyệt học khắc chế linh hồn hư thể, còn lâu mới làm gì được chúng á.
Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~~ ……..!!!
Quả nhiên, sau vài ba đợt tung đòn ha gục kẻ địch, Dương Kiệt cũng đã dần thấm mệt, hơi thở trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, đòn tấn công tung ra càng lúc càng yếu dần, uy lực không còn đáng sợ như lúc ban đầu nữa.
“ Ác Cẩu Lan Lộ ~~~!!! Bổng Đả Ác Cẩu ~~~~!!! Bát Cẩu Triều Thiên ~~~~!!! Thiên Hạ Vô Cẩu ~~~~~~~~~!!!!” Nhìn thấy Kiệt ca ca đã bắt đầu “ xìu” xuống, Hoàng Dung không thể đứng đó mà nhìn nữa, Đả Cẩu Bổng xuất hiện trong tay, tuyệt học Đả Cẩu Bổng Pháp tựa như không cần tiền tung hết ra cho đám ma cây thưởng thức.
Nhất thời những con chó dạng khí màu xanh lá và gậy khí như bóng đèn huỳnh quang có thể tích lớn nhỏ khác nhau tung hoành ngang dọc khắp “ chiến trường”, độ hiệu quả, cảnh tượng bắt mắt hoàng tráng hơn những tấn công của Dương Kiệt gấp gấp nhiều lần.
Chỉ là sắc mặt của Hao Thiên Khuyển không dễ coi chút nào khi nhìn thấy tuyệt học Đả Cẩu Bổng của Hoàng Dung.
Cái gì mà Bổng Đả Ác Cẩu, Thiên Hạ Vô Cẩu gì gì đó, ả a đầu này định dằn mặt trù ẻo mình sao?? Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ ~~~~!!!
tuy cả hai có nguồn gốc đến từ Trái Đất, nhưng thuộc về hai thế giới song song khác biệt nhau, Hoàng Dung biệt Hao Thiên Khuyển, Nhưng Hao Thiên Khuyển tuyệt đối không biết gì về Hoàng Dung, tuyệt học Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang tất nhiên là không nằm trong từ điển của nó rồi. Nên Hao Thiên Khuyển đã hiểu lầm Hoàng Dung cố ý tự sáng tạo ra những tuyệt học có tên gọi khó ưa trời đánh này để dằn mặt với mình đây mà.
Có thêm Hoàng Dung tham chiến, tình hình nhanh chóng được kiểm soát, Dương Kiệt không còn mệt tới nỗi thở không ra hơi nữa. Nhưng chỉ là nhất thời mà thôi, chắc chắn không phải là giải pháp lâu dài nếu như không có phương pháp giải quyết hoàn hảo.
“ Này con cẩu kia, sao còn không ra tay giúp đỡ, nằm ở đó giả chết vui lắm sao?? Bọn ta ngã xuống thì ngươi cũng không được yên thân đâu.” Liếc nhìn Hao Thiên Khuyển vẫn đang mắt nhắm mắt mở nằm thảnh thơi trên mặt đất, Hoàng Dung giận tới nỗi run cả người, phẫn nộ gào thét yêu cầu đối phương ra tay.
“ Ra tay giúp đỡ??? Khỏi lo, đợi tới khi con heo mập kia bị đập tới còn nửa cái mạng, bổn cẩu gia sẽ ra tay cứu nó tới nơi an toàn, còn sống chết của những người khác, liên quan gì tới bổn cẩu gia chứ??” Hao Thiên Khuyển trực tiếp trợn mắt trắng với Hoàng Dung, chế giễu nói.
Không chỉ con heo mập đáng ghét, người phụ nữ của hắn còn đáng ghét hơn, vừa mới dùng những tuyệt học đáng ghét dằn mặt bổn cẩu gia xong giờ còn dám lớn tiếng ra lệnh cho bổn cẩu gia sao?? Ở đó nằm mơ đi cưng ~~~!!
Hao Thiên Khuyển tiếp tục ngáp dài nằm đó phơi sương, hoàn toàn không thèm quan tâm tới Dương Kiệt và Hoàng Dung bán sống bán chết ở phía xa.
Nghe xong câu trả lời vô liêm sỉ của Hao Thiên khuyển, Hoàng Dung hận không thể lao tới đập vài gậy vào đầu nó như chiêu Bổng Đả Ác Cẩu của mình, chỉ là lúc này đang bị vây đánh quá gắt, nên không thể thoát thân hành động mà thôi.
tình thế ngày càng nguy cấp!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.