Chương trước
Chương sau
Mất mặt!! Tuyệt đối là mất mặt ~~~!!
Đường một kẻ mạnh chân nguyên, một đội trưởng của đội quân kỵ tinh nhuệ nhất vương triều Thiên Ưng, thế mà trước mặt thiên hạ bị ngựa hất văng xuống đất với tư thế vô cùng “ khó coi”, tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Lúc này người đàn ông trung niên chỉ muốn phang thây xẻ thịt tên khốn đã khiến mình mất mặt như thế này mới xoa dịu được nỗi đau thể xác lẫn linh hồn đấy chứ.
Nếu như ở nơi vắng vẻ, còn có thể giết người diệt khẩu, vấn đề là, ở ngay trước cổng thành, ngoại trừ thuộc hạ và đám quân đoàn đánh thuê trời đánh kia, trên tường thành ít nhất cũng phải trên vài ngàn cặp mắt trố to ra quan sát diễn biến ở dưới này, muốn bịt miệng tất cả là điều không tưởng.
Ấy ấy, tên đàn ông trung niên thậm chí có thể cảm nhận được đám binh sĩ trên tường thành đang lén lén chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm cười đùa lớn nhỏ sao?? Chắc chắn sáng mai mình sẽ trở thành người “ nổi tiếng” khắp vương thành cho mà xem.
Mặc dù “ sự nổi tiếng” là điều mà người đàn ông trung niên có đánh chết cũng không muốn nhận lấy.
“ Ái da, Ái da, xin lỗi, thành thật xin lỗi, thưa đại nhân, tiểu muội vừa mới đột phá cảnh giới chưa được bao lâu, chưa thể hoàn toàn làm chủ được khí thế của mình, nên vô tình để nó tự phóng thích ra ngoài, khiến " con súc sinh" kia hốt hoảng quật ngã đại nhân xuống đất với tư thế khó coi như thế này quả thật là tội lỗi, mong đại nhân thứ lỗi cho tiểu muội ạ.” Hoàng Dung mang theo vẻ mặt lém lỉnh hí hí cười nói xin lỗi, chỉ là nhìn vẻ mặt của cô ta, hoàn toàn không có vẻ ân hận của một người mắc lỗi nào cả.
“ Kẻ mạnh nguyên thần??!!!!” Khi nhìn rõ “ thủ phạm trời đánh” đã khiến mình bị mất mặt, đặc biệt là cảm nhận thứ khí thế đáng sợ từ trên người đối phương không ngừng phóng thích ra như vẻ đang “ cảnh cáo”, tên đàn ông trung niên không kềm được phải biến sắc.
Nếu như đối phương chỉ là một tiên thiên, chân nguyên quèn hay thậm chí chỉ là một tông sư, mình còn đủ can đảm lao tới “ giành lại công bằng”, vấn đề là, người ta là kẻ mạnh nguyên thần chân chính đấy.
Kẻ mạnh nguyên thần, ở những vương triều tầm trung như Thiên Ưng, tuyệt đối có thể trở thành khách quý ngay cả hoàng đế cũng phải ra sức chèo kéo, hoàng tử hay công chúa gặp phải cũng tỏ ra tôn kính, huống chi người ta chỉ vẫy vẫy tay một cái cũng đủ khiến mình tan xương nát thịt rồi đấy chứ. Giờ này lao vào ăn thua đủ với người ta, cho dù bị đánh chết phía vương triều cũng chỉ biết mang theo mặt cười tạ lỗi với người ta mà thôi.
Quan trọng nhất là, người gây chuyện trước là mình, bị người ta đánh chết cũng là đáng tội mà thôi.
Người đàn ông trung niên lúc này đã khóc không thành tiếng, không ngờ, không thể nào ngờ được một bang hội mới thành lập không chút tiếng tăm lại có kẻ mạnh nguyên thần, vậy sao ngay từ đầu không phô diễn thực lực của mình ra cho rồi, chơi trò con sói lột lốt dê bộ vui lắm sao hả? nếu như biết trước, có cho mười cái gan mình cũng không dám đắc tội đối phương nữa là.
Người đàn ông trung niên lúc này có thể nói là tiến thoát lưỡng nan.
Được nước làm tới?? một kẻ mạnh nguyên thần đích thân lên tiếng buông lời xin lỗi rồi, vậy ngươi còn muốn gì nữa đây? Chẳng lẽ bảo người ta quỳ xuống tạ tội mới hài lòng sao? Thôi tỉnh ngủ giùm cái, đừng có ở đó nằm mơ giữa ban ngày nữa được không?
Còn bỏ qua? Vậy mình bị biết thành trò cười của thiên hạ giải quyết sao đây? Nếu như để cho chủ nhân biết được không chỉ không làm gì được đối thủ truyền kiếp, ngược lại còn làm mất mặt bản thân, chủ nhân tuyệt đối không tha mạng cho mình đâu.
“ Quỳ xuống ~~~~~~~~~~~!!!” Trong lúc người đàn ông trung niên không biết phải làm sao, Hoàng Dung đã thu lại nụ cười của mình, mang theo vẻ lạnh lùng phô diễn ra uy quyền của một kẻ mạnh nguyên thần quát lớn.
Uỳnh ~~~~~~~~~~!!! Rầm ~~~~~!! Crack ~~~ crack ~~~~!!
Dưới khí thế đáng sợ của kẻ mạnh nguyên thần, cho dù trong lòng đang gào thét đầy bất cam tới cỡ nào, cũng phải quỳ xuống khuất phục.
Không chỉ riêng gì hắn, ngay cả đám thuộc hạ đang vây ở xung quanh, Hắc Lân Mã ở dưới mông tỏ ra khiếp sợ hoảng hốt trước khí thế của Hoàng Dung, không ngừng gào thét dựng ngược cơ thể lên hoặc bước lùi về phía sau mặc cho sự vỗ về trấn an của chủ nhân ở trên lưng.
Nếu như lúc nãy chỉ là mất mặt, lúc này tuyệt đối là không còn mặt mũi để mất nữa rồi, chỉ còn như một tên bại trận bị đối phương sỉ nhục mà thôi.
Đau đớn, căm phẫn và tuyệt vọng, đó là những gì có thể phản ánh về tên đàn ông trung niên vào lúc này.
“ lạm dụng chức quyền, vu oan giá họa cho người vô tội, ngươi nghĩ xem ta sẽ xử tội ngươi như thế nào đây??” Hoàng Dung mang theo nụ cười mà không giống cười, lạnh lạnh nói.
“ Xử ta???? Ngươi không có quyền đó, cho dù là kẻ mạnh nguyên thần đi nữa, ngươi cũng không có quyền hành để xử tội ta, aaaaa ~~~~!!!” Người đàn ông trung niên căm phẫn gào thét lên.
Cùng lắm bị đối phương đập cho một trận, chẳng lẽ đối phương dám trực tiếp ra tay trảm sát mình sao? Nên nhớ trên người mình đang mặc bộ trang phục của hoàng gia, cho dù là kẻ mạnh nguyên thần đi nữa, cũng không thể tùy tiện ra tay trảm sát người của vương triều giữa thanh thiên bạch nhật như thế này được. Mạng sống không cần phải lo lắng, nên vô cùng hùng hổ gào lớn phản kháng.
“ Vậy ngươi chống to đôi mắt ra xem ta sẽ xử ngươi bằng cách nào nhé.” Hoàng Dung mang theo nụ cười chế giễu, từ trong nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một tấm thẻ bài màu đen như than, giơ ra trước mặt của đối phương.
“ Đó là, đó là ……” Nhìn thấy thẻ bài trong tay Hoàng Dung, người đàn ông trung niên tựa như vừa nhìn thấy ma giữa ban ngày, toàn thân run lên cầm cập, còn đâu cái khí thế “ không sợ trời không sợ đất” như lúc ban đầu nữa chứ.
Thẻ bài trưởng lão danh dự của hiệp hội lính đánh thuê!!
Nếu như nói có thế lực nào mà cho dù vương triều lớn mạnh cỡ nào cũng không muốn chọc giận hay đối đầu, ngoại trừ ngũ đại tông môn và hiệp hội luyện đan sư, chính là hiệp hội quân đoàn đánh thuê trên đại lục Huyền Thiên này.
Hiệp hội lính đánh thuê, được thành lập từ khi Huyền Thiên đại lục xuất hiện chưa được bao lâu, có lịch sử lâu đời hơn tất cả các vương triều cổ xưa nhất, thế lực trải dài bao phủ cả đại lục Huyền Thiên, U Châu có thể nói chỉ là một trong những “chi nhánh” của hiệp hội lính đánh thuê mà thôi.
Quan trọng nhất là, lũ người trong hiệp hội đánh thuê đều là những tên điên cuồng, coi trời bằng vung, pháp luật trong mắt họ thậm chí không bằng một cái đánh rắm nữa là. Đừng nói một tên đội trưởng quèn như mình, cho dù là hoàng tử công chúa, thậm chí cả hoàng đế, dám đắc tội người của hiệp hội đánh thuê, đặc biệt là những nhân vật chủ chốt trong hội, vậy thì hãy chuẩn bị tâm lý đón nhận cơn thịnh nộ của cả hiệp hội đi nhé.
nghe nói từng có một vị hoàng đế của một vương triều cực kỳ hùng mạnh, ngang ngược tự cao, coi trời bằng vung, xem thường hiệp hội lính đánh thuê cho rằng đối phương không dám làm gì mình, dám cả gan vì một lý do " không đáng có" xử tử một trưởng lão danh dự có trụ sở ở vương triều đó. Vị hoàng đế kia làm thế chẳng khác nào tuyên chiến và vả thẳng vào mặt của hiệp hội lính đánh thuê sao? Được, mày muốn chơi bố mày chơi với mày.
những ngày sau đó có thể nói là thảm họa đối với vị hoàng đế tự cao tự đại đó, trong lúc đang ân sủng phi tần mới tuyển vào cùng, vị phi tần đột nhiên vứt bỏ vẻ hổ thẹn mắc cỡ lúc ban đầu, lột xác thành một sát thủ lạnh lùng đáng sợ, nếu như không phải vị hoàng đế thực lực đáng gờm, e rằng đã chết ngay trên giường rồi. Chưa hết, đang dùng bữa đột nhiên cảm thấy huyết khí đảo lộn, sắc mặt tím tái, thái y hối hả chuẩn đoán mới biết rằng trong thức ăn có tẩm thuốc cực độc, nếu như không phải phát hiện kịp thời và dùng chân nguyên trong cơ thể trấn áp, e rằng đã sủi bọt mép chết ngay tại chỗ rồi. Còn một lần nữa, trong lúc đang đi đại tiện tới đoạn cao trào, không biết từ đâu xuất hiện hai quả cầu lửa từ trên trời giáng thẳng vào nhà vệ sinh phát nổ tại chỗ, phân và nước tiểu phun bắn khắp nơi dính đầy người tên hoàng đế, trông thê thảm vô cùng.
bị ám sát chơi xỏ như vậy, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi, tên hoàng đế lập tức hạ lệnh nhổ cổ tận gốc, quyết định xóa sổ toàn bộ tụ điểm hiệp hội lính đánh thuê trong vương thành. Chỉ là khi quân lính tới nơi, phát hiện phòng không nhà trống, người của hiệp hội lính đánh thuê đã bỏ trốn từ khi nào rồi, cho dù xới tung cả vương thành lên cũng không tìm ra được bóng dáng của một ai cả.
mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc một cách dễ dàng như thế này rồi.
Mày trốn trong cung điện có cấm vệ quân bảo vệ một cách thận trọng bọn tao không làm gì được mày đúng không, vậy con cái của mày ở bên ngoài không được bảo vệ như thế chứ nhỉ? Tụi tao tạm thời chưa làm gì được mày, vậy thì kiếm con cái của mày ở bên ngoài " tâm sự tâm sự" vậy.
và thế là liên miên không dứt những hung tin như " nhị hoàng tử trong lúc tranh giành thiếu nữ ở bên ngoài bị kẻ lạ mặt đánh chết tại chỗ. ngũ công chúa đi du sơn ngoạn thủy ở bên ngoài nhiều ngày không thấy trở về, đợi tới khi tìm thấy chỉ còn lại cái xác đã gần như phân hủy cùng đám tùy tùng vệ sinh ở cách nơi du ngoại không quá xa. thủ cấp của thập hoàng tử đang bị treo lơ lửng trên tường thành từ lúc nào không hay, thập nhị công chúa phát hiện treo cổ tự vẫn trong phòng ngủ của mình vâng vâng và vâng vâng....."
những hung tin tựa như tia sét giáng thẳng vào đầu vị hoàng đế đó, khiến ông ta không thể tin nổi như chuyện như thế xảy ra với con cái của mình, đồng thời hối hận tột cùng, lẽ ra không nên vuốt vào mông cọp, đối đầu với hiệp hội lính đánh thuê.
nhưng mà, cho dù vị hoàng đế đã hối hận và muốn tạ lỗi xin được tha thứ, quan trọng là phía hiệp hội đánh thuê trả lời rằng: " không bao giờ ~~~!!!"
ngay sau khi hung tin về con cái bị giết truyền tới tai chưa được bao lâu, lại thêm những hung tin đáng sợ gấp nhiều lần nữa khiến cho vị hoàng đế sụp đổ hoàn toàn.
Trong tất cả các thành trì của vương triều hùng mạnh đó đột nhiên xuất hiện vô số sát thủ dấu mặt đáng sợ, không ngừng trảm sát quan binh khắp nơi, tri huyện, thái thú, tướng quân trấn giữ khắp nơi đều bị ám sát bỏ mạng. Nếu chỉ một hoặc vài thành trì như thế có thể không quá đáng sợ, nhưng nếu như số quan quân trong thành trì tử nạn càng lúc càng nhiều, còn ai thực thi pháp luật, còn ai cai quản dân chúng, còn ai trấn giữ thành trì đây???
Và điều sẽ tới cũng đã tới, những vương triều đối địch xung quanh nhìn thấy cơ hội ngàn năm có một, đối phương đã như một cô gái cởi sạch hết đồ dang rộng hai chân ra chào mời, có là thẳng điên mới bỏ qua không lao vào đớt lấy đấy chứ.
Điều quân khiển tướng tiến sâu vào lãnh thổ của vương triều của vị hoàng đế tự cao tự đại kia, thậm chí không tốn một lính một tốt, quân địch vừa áp sát chân thành đã nhìn thấy cổng thành mở sẵn, tựa như đã sẵn sàng chào đón họ đi vào " thăm quan" vậy. Tất nhiên là không cần phải khách sáo làm gì rồi, trực tiếp xua quân vào thành chiếm đóng.
chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng, một vương triều hùng mạnh đã sụp đổ hoàn toàn, quân địch đã thẳng tiến tới vương thành mà không chút trở ngại tổn thất, đợi tới khi quân địch tràn thẳng vào hoàng cung bắt sống tên hoàng đế tự cao tự đại đã gần như hóa điên kia, quỳ thẳng trên mắt đất dùng đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm người phụ trách chi nhánh hiệp hội lính đánh thuê ở vương triều trước kia đứng ngay bên cạnh đại nguyên soái của quân địch đang dùng ánh mắt đầy chế giễu khinh bỉ dành cho mình, vị hoàng đế kia chỉ kịp vùng lên gào lên một tiếng, trực tiếp hứng trọn cú vỗ mạnh vào vầng trán của đối phương, chết một cách tức tưởi.
cái chết của vị hoàng đế kia đồng nghĩa với một vương triều hùng mạnh trong khu vực bị sụp đổ, chứng minh cho thiên hạ biết rằng hiệp hội lính đánh thuê là cái mông cọp không phải muốn vuốt là vuốt vào, trước khi vuốt vào hãy định lượng lại bản thân có gánh chịu nổi cái kết cục thảm khốc nhất sẽ dành cho mình hay chưa.
tất nhiên, phía hiệp hội lính đánh thuê cũng tổn thất không nhỏ chút nào, nếu như không muốn nói là quá lớn. Chỉ là so với một vương triều bị sụp đổ, thông tin được truyền tải ra khắp thiên hạ, tổn thất đó vẫn còn nằm trong diện có thể chấp nhận được.
kể từ đó, không một vương triều nào muốn và dám đụng tới cái đám " điên cuồng" đó, nếu nhường nhịn được thì nhường nhịn, chèo kéo được thì chèo kéo, dĩ hòa vi quý mà nị.
tất nhiên, hiệp hội đánh thuê cũng có nguyên tắc của mình, mày không đụng chạm tới tao, tao cũng không làm gì tới mày, yên ổn hoạt động làm ăn, vui vẻ hợp tác. Nhưng dám vuốt vào mông cọp, vậy thì hãy lấy cái vương triều đó làm gương đi nhé.
Nghĩ tới truyền thuyết đáng sợ đó, người đàn ông trung niên đã sợ tới nỗi toàn thân run lên cầm cập, thậm chí ngay giữa háng đã bắt đầu xuất hiện dịch thể màu vàng vàng. Chỉ cần đối phương " nhắc khéo" phía hiệp hội vài câu, hiệp hội chắc chắn sẽ lập tức quay sang gây áp lực cho vương triều, vương triều muốn bình ổn cơn thịnh nộ của đối phương, chỉ còn cách mang mình ra làm vật tế cờ, ngũ mã phang thây, chu di cửu tộc cũng không chừng đấy.
“ Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân có mắt mà như mù, vô ý đắc tội đại nhân, mong đại nhân tha mạng cho ạ.” Tên đàn ông trung niên nước mắt nước mũi đầm đĩa, không ngừng khấu đầu khóc lóc van xin, còn đâu cái vẻ “ bố mày là quan lớn, luôn đứng ở bề trên” như lúc ban đầu nữa chứ.
Lúc này đừng nói sỉ diện, ngay cả cái mạng có thể còn không giữ nổi nữa là.
Rầm ~~~ rầm ~~~ rầm ~~~~!!!
Tiếng da đầu va đập vào mặt đất nghe mới êm tai làm sao. Nhóm Dương Kiệt nhìn thấy bộ dạng của tên đàn ông trung niên hả hê vô cùng. Mẹ kiếp, lúc nãy không phải hùng hổ lắm sao? Lúc này sao thê thảm như một con chó thế này, à không, thậm chí còn không bằng một con chó nữa là.
Ngay cả một người như Cửu Thúc trong đôi mắt cũng lóe qua tia sáng sảng khoái, đủ hiểu tên khốn đó đáng tội tới cỡ nào rồi.
Hoàng Dung lóe qua tia sáng chán ghét, lạnh lạnh nói: “ Bọn ta có thể vào thành rồi chứ??”
“ Không dám, không dám.” Tên đàn ông trung niên nước mắt nước mũi dính đầy khuôn mặt ngẩng đầu về phía tường thành hét lớn: “ Đồ ngu, còn không mau mau mở cổng thành cho các vị đại nhân vào thành nữa hả? Bộ các ngươi chán sống rồi hả ~~~~~~!!!”
Quan binh trên tường thành cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét căm phẫn đối với thái độ của tên đàn ông trung niên kia. Chỉ là họ chỉ là những tên lính quèn, dám giận không dám nói, chỉ còn cách tuân lệnh mở cổng thành ra cho nhóm Dương Kiệt bước vào, đồng thời trong lòng không ngừng chê cười chế giễu tên khốn vô sỉ đó.
Thấy mạnh thì đội lên đầu, thấy yếu thì chà đạp dưới mặt đất. bị như thế này quả thật đáng đời.
Tên đàn ông trung niên vội vã từ dưới đất đứng dậy, mang theo vẻ mặt như con chó luộc chín đầu chạy tới định đảm nhận nhiệm vụ mở đường đưa tiễn nhóm Dương Kiệt vào thành.
“ biến ~~~~~~~~~~!!!” “ vâng, biến, biến, tiểu nhân biến ngay ạ.” Hoàng Dung chán ghét tên khốn đó tới tột cùng, díu mày quát lớn một tiếng, tên khốn nửa bò nửa chạy vội vã chạy tới bên ngựa chiến của mình nhảy lên, ra lệnh rút khỏi hiện trường ngay tức khắc, không dám nán lại dù chỉ một giây.
“ Mẹ kiếp, không ngờ tam công chúa lại chiêu mộ được một kẻ mạnh nguyên thần, đáng sợ hơn cả, còn là người của hiệp hội lính đánh thuê nữa chứ. Không được, phải nhanh chóng quay về báo cáo với chủ nhân để người có kế sách phù hợp hơn trong việc đối phó với tam công chúa.” Người đàn ông trung niên vừa thúc ngựa điên cuồng vừa không ngừng suy nghĩ, khẽ quay đầu lại nhìn về nhóm Dương Kiệt đặc biệt là Hoàng Dung, cắn răng lạnh lạnh nghĩ: “ hãy đợi đấy, những gì xảy ra với bố mày hôm nay sẽ có người trả lại cho các ngươi gấp mười lần, trăm lần, aaaaaaaaaaaaaa ~~~~~~~~~!!”
Cổng thành đã được mở ra, cả nhóm nhanh chóng di chuyển nhanh vào trong thành để quay về đại bản doanh của bang hội.
“ Tấm thẻ đó là như thế nào? Muội là trưởng lão danh dự của hiệp hội lính đánh thuê hồi nào vậy?” trên đường đi Dương Kiệt tỏ ra tò mò lên tiếng hỏi Hoàng Dung.
Hoàng Dung lộ ra vẻ không biết phải làm sao, trả lời: “ muội nào có biết đâu, trong lần đầu tiên dẫn bang hội đi tới hiệp hội lính đánh thuê để nhận nhiệm vụ, đột nhiên một lão già từ đâu đó xuất hiện chắn ngay giữa đường, không ngừng buông lời dụ dỗ hăm dọa, bắt muội phải trở thành trưởng lão danh dự của hiệp hội bằng mọi giá, mặc dù muội đã kiên quyết từ chối, những lão đã giở trò lưu manh vô lại, nhét thẻ bài vào người muội rồi biến mất, không cho muội có cơ hội từ chối nữa.” Nghĩ tới lão già vô lại đó, Hoàng Dung không kềm được nghiến răng nghiến lợi than trách: “ chỉ là không ngờ hôm nay tấm thẻ bài này lại phát huy tác dụng lớn như vậy.”
Có vụ này nữa sao?? Cưỡng ép người ta trở thành trưởng lão danh dự của hiệp hội, rốt cuộc cái đầu của lão già kia có bị cái gì kẹp qua không vậy??
Thực ra cũng không có gì khó hiểu cả, Hoàng Dung mới 16, 17 tuổi đầu đã đạt tới cảnh giới nguyên thần, tiềm năng có thể nói là thuộc dạng khủng bố khó tin, còn trẻ tuổi đã có thực lực đáng sợ như thế này rồi, vậy nếu mười năm sau, hai chục năm sau thì sao? Thực lực sẽ đáng sợ tới mức độ nào nhỉ? Rõ ràng là lão già trong miệng Hoàng Dung vừa nói đã nhìn ra rõ tiềm năng đáng sợ của cô ta, nên đã giở trò lưu manh vô lại chiêu dụ Hoàng Dung trở thành thành viên chủ chốt của hiệp hội bằng mọi giá.
Cho dù sau này Hoàng Dung tiến triễn không như dự tính, nhưng thực lực của kẻ mạnh nguyên thần, hoàn toàn đủ tư cách để trở thành trưởng lão danh dự của hiệp hội rồi, cũng chả mất mát cái gì, ngu sao mà không ra tay liền chứ.
Ngay từ đầu không ra tay sớm để sau này bị kẻ khác phỗng tay trên, tới lúc đó muốn khóc cũng không biết đi khóc với ai đây.
“ Về tới nhà rồi, về tới nhà rồi. mừng quá, phải về phòng tắm rửa ngay tức khắc mới được.” không di chuyển quá lâu, đột nhiên Phương Tử Linh tăng tốc di chuyển nhanh về phía trước, vui mừng hò hét như vừa lượm được vàng, Dương Kiệt ngẩng đầu lên nhìn về hướng Phương Tử Linh đang chạy tới, một tòa trang viên rộng lớn tráng lệ đã nhanh chóng lọt vào trong đôi mắt của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.