Chương trước
Chương sau
Thạch Bảo Ngọc có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được rằng có một ngày nào đó ân quả báo ứng lại ập xuống đầu mình như lúc này.
Ngày thường hắn hành hạ tra tấn dã man người khác, đặc biệt là với Dương Kiệt cách nay chưa bao lâu, lúc này lại phải hứng chịu sự tra tấn đau khổ hơn gấp trăm lần ngàn lần so với những nạn nhân của hắn.
Lúc này Thạch Bảo Ngọc gần như chỉ còn lại bộ xương trắng, chỉ còn cái đầu còn nguyên vẹn, nguyên vẹn chỉ là câu nói tương đương, vì lúc này cho dù ba má của hắn đứng ngay trước mặt, cũng không thể nhận ra nổi con trai cưng của mình rồi đấy.
Hàng “cây ăn thịt người” đột nhiên dạt sang hai bên, một cây ăn thịt người phóng to gấp trăm lần so với đám đông từ phía sau bước ra, từng bước từng bước thẳng về phía Thạch Bảo Ngọc đang hồi phục cơ thể với tốc độ chóng mặt.
Khi cơ thể của Thạch Bảo Ngọc đã hồi phục hoàn toàn, cũng là lúc cây ăn thịt người khổng lồ đó đã tới ngay trước mặt, không để hắn kịp phản ứng, trực tiếp mở to “ cái miệng” dính đầy dịch thể gớm ghiếc ra chụp xuống “ nuốt trọn” con mồi vào trong miệng nó.
Rột roạt ~~~~! Crack crack ~~~~~!!!
Âm thanh nhai ngấu nghiến và tiếng xương gãy vụn vang lên liên miên không dứt, phá vỡ bầu không khí vốn lặng yên trong khu rừng Hoa Đào. Thạch Bảo Ngọc thậm chí không kịp kêu thét lên tiếng nào, đã trở thành món điểm tâm ngon miệng của cây ăn thịt người khổng lồ đó rồi.
“ AAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~!!!” Một vệt sáng có hình dáng giống như một con người thu nhỏ từ trong miệng của cây ăn thịt phóng ra, không ngừng phát ra tiếng gào thét đầy đau khổ và phẫn nộ.
Đó chính là nguyên thần của Thạch Bảo Ngọc.
Một khi trở thành kẻ mạnh nguyên thần, nguyên thần trong cơ thể đã được hình thành, cho dù thể xác bị đánh tan nát vỡ vụn ra hết, chỉ cần nguyên thần không hủy, vẫn còn cơ hội mượn xác trùng sinh. Điểm hình là Thạch Bảo Ngọc lúc này, tuy thể xác đã bị tiêu hóa hết trong miệng của cây ăn thịt người, nhưng nguyên thần may mắn vẫn còn nguyên vẹn, nếu như để nguyên thần của hắn thoát được ra ngoài, chắc chắn sẽ có ngày trùng sinh trở lại.
Tất nhiên, vấn đề là nguyên thần có hắn có thoát ra được hay không đấy chứ.
Nên nhớ rằng Ngũ Hành Sát Trận nãy giờ chỉ mới kích hoạt được ba pháp trận, vẫn còn hai pháp trận chưa kích hoạt, chính là để dành cho trường hợp như thế này đấy.
Nguyên thần của Thạch Bảo Ngọc vừa phóng lên không trung không được bao lâu, đột nhiên cảm nhận thấy nhiệt độ ở xung quanh đang tăng lên với tốc độ chóng mặt, cảnh tượng xung quanh đỏ dần lên, tựa như cái chảo đang bị đun nóng lên vậy.
Nguyên thần vốn dĩ nhạy cảm hơn thể xác gấp nhiều lần, đặc biệt là dưới sức nóng đã lên tới hơn cả chục ngàn độ mà chưa có dấu hiệu ngừng lại, và ngày càng đáng sợ như lúc này, nguyên thần của Thạch Bảo Ngọc chỉ biết kêu gào đầy đau đớn, không ngừng bay qua bay lại như con rắn mất đầu tìm nơi ẩn trốn.
Hỏa Sát Trận ~~~~~~~~~~~~~!!
Hỏa Sát Trận không chỉ tác động cực lớn tới thể xác ( nếu như còn toàn vẹn sau ba pháp trận ban đầu),còn đặc biệt phóng lớn tới cực đại đối với linh hồn và nguyên thần.
Đúng là chỉ còn lại nguyên thần cũng không thể tránh khỏi bị tra tấn hành hạ, cảm giác đó khổ sở như thế nào, không phải người trong cuộc tuyệt đối không thể cảm nhận được.
Nguyên thần của Thạch Bảo Ngọc không ngừng phát ra những tiếng gào thét trong vô vọng.
Khủng hoảng, đau đớn, bất lực, tuyệt vọng, điên cuồng. Đó là tất cả những gì có thể hình dung những gì đang diễn ra với hắn lúc này.
Dưới những ngọn lửa vô hình với sức nóng mang tính hủy diệt như thế này, nguyên thần của Thạch Bảo Ngọc gần như bị đun thành dịch thể, và nhiệt độ xung quanh đã bắt đầu có dấu hiệu giảm xuống, đại biểu cho Hỏa Sát Trận đã hoàn thành sứ mệnh của nó.
Ngay lập tức, pháp trận cuối cùng được kích hoạt.
Chỉ thấy mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, càng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt chi chít.
Rầm ~~~~~~~~~~~~!!!
Mặt đất tựa như bị xới tung lên cao, hình thành một cái miệng hố khổng lồ phóng lên không trung, “ nuốt chửng” nguyên thần gần như biến thành dịch thể của Thạch Bảo Ngọc vào bên trong, sau đó dần dần hạ xuống phục hồi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Pháp trận cuối cùng cực kỳ đơn giản, nhưng cũng đánh dấu cho sự chấm hết dành cho cuộc đời của Thạch Bảo Ngọc, lấy nguyên thần của hắn làm nguyên liệu bồi bổ cho võ hồn và cả bản thân Hoàng Dung, khiến hắn thậm chí không có cơ hội cướp xác trùng sinh.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Chỉ thấy một tia sáng tinh khiết chụp thẳng lên người của Hoàng Dung ở phía bên ngoài, báo hiệu cho cái chết thực sự của kẻ thù không đội trời chung của mình, đồng thời điểm kinh nghiệm nhận được giúp cô ta thăng cấp thành chân nguyên thần tầng thứ 2.
“ Chúc mừng, chúc mừng Dung nhi của ta được thăng cấp, để ăn mừng cho sự kiện mang tính “ lịch sử” này, chúng ta nên hun hun môi chứ nhỉ??” Nhìn thấy Hoàng Dung được thăng cấp, Dương Kiệt cũng vui mừng thay cho cô ta, lại lộ ra vẻ mặt như “ anh Trư”, lao tới định ôm lấy cô ta vào người để hôn.
Chụp ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Khác xa với dự định ban đầu là Hoàng Dung sẽ tung người ra né tránh cái ôm hôn của mình như những lần trước kia, cô ta chỉ ửng đỏ hết mặt nhắm chặt đôi mắt đứng yên tại chỗ, để mặc cho Dương Kiệt ôm choàng môi hôn môi.
Vẻ mặt ái ngại mắc cỡ của Hoàng Dung lúc này tựa như một cô gái mới lớn đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, còn đâu vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như khi đối diện với kẻ thù của mình đâu chứ.
Dương Kiệt cũng khẽ ngơ người khi không ngờ lần này lại dễ dàng như thế này, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
“ Đồ ngốc ~~~!!” Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác bất ngờ của đối phương, Hoàng Dung chỉ phì cười, dùng tay nhéo nhẹ lên mỡ thịt dày ở eo của anh ta cho bổ ghét.
“ Ái da, đau, đau, tha cho ta, tha cho ta mà, tội nghiệp ~~~~!!!” Cú nhéo của Hoàng Dung tất nhiên là không thể có sức sát thương lớn như thế này rồi, nhưng Dương Kiệt vẫn giả vờ lộ ra vẻ đau đớn không ngừng năn nỉ van xin, mục đích để che giấu sự ái ngại của mình mà thôi.
“ sắp tới huynh có dự tính như thế nào??” Sau một hồi đùa giỡn, cả hai bắt đầu quay trở về vấn đề chính, Hoàng Dung lên tiếng hỏi.
Dương Kiệt lắc đầu thở dài một tiếng, bước ra phía trước vài bước nhìn về phía xa xăm như đang suy tư điều gì đó.
“ lẽ ra định rời khỏi bí cảnh sẽ truy tìm hành tung của lũ người Huyết Ma Đạo, ai ngờ chính bản thân mình hiện giờ lại bị xem là người của Huyết Ma Đạo, quả thật nực cười.” Dương Kiệt dùng nụ cười chế giễu nói, không biết là đang chế giễu bản thân hay chế giễu người cua ngũ đại tông môn nữa.
“ Chỉ là nghĩ hoài vẫn nghĩ không thấu người của ngũ đại tông môn bằng cách nào mà có thể dễ dàng định vị được vị trí của ta, ngay cả sử dụng Dịch Dung Thuật cũng dễ dàng bị bại lộ.” Đó chính là điều khiến Dương Kiệt đau đầu nhất vào lúc này, thông thường thì khi sử dụng Dịch Dung Thuật, nếu cấp bậc không cao quá mình 10 cấp, tuyệt đối không thể nào phát hiện ra, chỉ là không hiểu người của ngũ đại tông chỉ cần giáp mặt mình thì ngay lập tức Dịch Dung Thuật mất hết tác dụng, nếu không thì không cần phải cực khổ như thời gian gần nay rồi.
“ Về vấn đề này, trên đường di chuyển tới nay muội cũng đã thăm dò rồi, nghe nói là phía ngũ đại tông môn sở hữu một báu vật có thể định vị vị trí của tất cả các môn đồ trong môn phái, và nguyên liệu dùng để định vị này, chính là khí thức mà huynh đã để lại trên quả cầu thủy tinh kích hoạt võ hồn khi vừa gia nhập tông môn đấy. Phía tông môn làm thế mục đích là đề phòng trong môn phái xuất hiện phản đồ, có thể dựa vào khí thức mà môn đồ để lại khi nhập môn, để truy tìm trảm sát những kẻ phản nghịch.” Hoàng Dung díu mày kể ra thông tin mà mình nắm bắt được khi trên đường đi tới nơi này.
Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt “ thì ra là thế”, hèn chi người của ngũ đại tông môn dễ dàng tìm thấy mình như vậy, thì ra chính là do khí thức mình để lại khi tiến hành kích hoạt võ hồn trước kia đây mà.
“ Chẳng lẽ suốt đời phải bỏ trốn như thế này sao?? Phải rời khỏi U Châu???” Dương Kiệt vô cùng không cam tâm cắn răng nói.
“ Kiệt ca ca hãy yên tâm, khí thức của huynh có giới hạn, phía tông môn chỉ có thể dùng nó trong một thời gian ngắn mà thôi, nếu như trong thời gian khí thức còn hiệu lực không thì truy bắt được huynh, khí thức bị biến mất, họ sẽ không thể dùng báu vật đó để định vị được huynh nữa. Đặc biệt là nghe nói phía Thánh Hỏa Tông đã chia khí thức của huynh làm năm phần để sử dụng, nghe nói thời gian có hiệu lực chỉ trong vòng một tháng mà thôi.” Hoàng Dung an ủi giải thích.
“ Một tháng?? Vậy là qua ngày rồi còn gì nữa? Hèn chi dạo này ngày càng ít nhìn thấy đệ tử ngũ đại tông môn truy sát mình, thì ra chính là do khí thức của mình đã tan biến mất đi.” Từ lúc bí cảnh kết thúc cho tới ngày hôm nay, thời gian có hiệu lực thậm chí đã vượt quá vài ngày, Thạch Bảo Ngọc cũng dựa vào khả năng định vị lần cuối cùng để giăng bẫy Dương Kiệt, vì hắn biết rõ rằng nếu như anh ta bỏ trốn thêm lần nữa, sẽ không còn cơ hội bắt sống được anh ta.
“ May quá, may quá, vậy là từ nay không cần phải quá lo lắng gì nữa, chỉ cần sử dụng Dịch Dung Thuật, trừ khi mấy tên lão quái vật có mặt ở đây, còn lâu mới có người phát hiện được ta, haha ~~~!!” Khả năng bị truy sát đã kết thúc, tâm trạng của Dương Kiệt phấn khích hơn bao giờ hết, hai tay chống eo ngẩng cao đầu cười một cách khoái trá.
Cũng phải thôi, cả tháng nay bị truy sát tới chân trời góc biển, đặc biệt là tên khốn Thạch Bảo Ngọc, còn dai hơn đĩa nữa, cả tháng nay ăn không miệng, ngủ không dám say giấc, phải cảnh giác từng phút từng giây không dám thả lỏng, vì chỉ cần chút sơ sẩy thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của mình, lúc này tựa như cá về biển cả, hổ xổng chuồng quay về rừng, không vui mới là lạ á.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.