Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy hai trái thần quả quý hiếm trên tay, cơ thể của Mộ Dung Tuyết không kềm được run lên cầm cập, nhịp đập trái tim tăng lên với tốc độ chóng mặt, trên môi không tự chủ lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, tựa như thiếu nữ đang chìm đắm vào mối tình đầu vậy.
Phải biết rằng cho dù là Càn Khôn Trúc Thể Quả hay Thất Sắc Quả, đặc biệt là Thất Sắc Quả, nếu như mang ra ngoài, tuyệt đối có thể khiến cả Huyền Thiên Đại Lục dậy sóng. Biết bao kẻ mạnh sẵn sàng đổ máu tranh giành vì nó. Đừng nói chỉ là một phụ nữ chỉ mới quan hệ lần đầu, thậm chí trước đó còn muốn lấy mạng mình. Cho dù là ba mẹ anh chị em ruột thịt hay vợ hay chồng, cũng chưa chắc đủ khí phách mang tặng cho họ, thậm chí có thể vì muốn cướp đoạt thần quả chạy đi đâm chết người thân không chút do dự. Thế mà tên khốn đó……
Trái tim băng giá của Mộ Dung Tuyết đã có dấu hiệu tan chảy trước hành động không biết vô tình hay cố ý của Dương Kiệt rồi đấy.
Vô củng thận trọng bỏ hai thần quả vào trong nhẫn càn khôn, lại từ trong đó lấy ra bộ trang phục môn phái để mặc vào người. Lại liếc nhìn bộ đồ mà Dương Kiệt để lại, cắn cắn răng nhẹ nhàng tỉ mỉ xếp lại cho gọn, sau đó nhét vào trước ngực áo.
Sau khi làm xong tất cả, đưa mắt liếc nhìn về phía Dương Kiệt đã biến mất lúc nãy, không tự chủ thở dài một tiếng, quay đầu đi thẳng về hướng ngược lại với anh ta.
Mộ Dung Tuyết đã quyết định rời khỏi Đồng Bằng Bình Minh mà không đi về nơi tập trung của môn phái nữa. Vì không muốn phải giáp mặt với Dương Kiệt, thậm chí mong muốn cả hai mãi mãi không gặp mặt nhau nữa. Nếu không thì chỉ sợ rằng chỉ có hai kịch bản xảy ra.
Một là mình kềm chế không nổi vung tay vỗ chết tên khốn đó sau đó tự vẫn.
Hai là mình xiêu lòng ngã thẳng vào lòng hắn, phục tùng vô điều kiện suốt đời.
Cho dù là kịch bản một hay kịch bản hai, cũng không phải là điều mà Mộ Dung Tuyết muốn đối diện lúc này.
‘ Vĩnh biệt Dương sư huynh, mối tình đầu đẹp nhất của tôi.” Mộ Dung Tuyết lẩm bẩm nói nhỏ một câu xong, lập tức lộ ra vẻ mặt kiên quyết, quay đầu đi thẳng về hướng rời khỏi Đồng Bằng Bình Minh.
Dương sư huynh trong miệng Mộ Dung Tuyết vừa nói không phải tên khốn Dương Kiệt, mà chính là Dương Diễn. Xem ra cô ta đã quyết tâm xóa bỏ hình ảnh của Dương Diễn trong tâm trí của mình rồi nhỉ. Còn việc có thay thế bằng tên khốn đó hay không thì sau này mới biết được.
------
Ngày tụ tập ở nơi tập trung nơi hầm mộ của vị đại năng đã gần kề, anh tài của ngũ đại môn phái sau khi vượt qua biết bao gian nan hiểm nguy đã bắt đầu tề tụ lại, chuẩn bị tiến thẳng vào mục tiêu chính để tìm kiếm cơ duyên của mình.
Chỉ thấy một bóng người đang di chuyển nhanh như chớp trên Đồng Bằng Bình Minh, hướng thẳng về phía vị trí tụ tập đã định sẵn.
Đừng hiểu lầm, bóng người này không hề thô to như một quả bóng khổng lồ, mà mảnh khảnh thư sinh, khuôn mặt điển trai tràn đầy tự tin, tựa như tất cả mọi thứ đều nằm hết trong lòng bàn tay của mình.
Đúng thế, bóng người này không ai khác chính là Tư Mã Phong Vân.
Sau gần mười ngày trốn ở nơi an toàn để điều hòa chân nguyên trong cơ thể, cuối cùng thì cũng đã hoàn thiện cảnh giới của bản thân, không còn bị tác dụng phụ của việc sử dụng “ Thiên Ma Hấp Huyết Đại Trận” gây ảnh hưởng nữa.
Chỉ là do chân nguyên từng xảy ra tình trạng rối loạn, nên lúc này không thể tiếp tục hấp thụ thêm tinh huyết của Lăng Hàn Phong và Ngạo Văn Long để đột phá cảnh giới, ít nhất là trước khi kết thúc thí luyện bí cảnh không thể nữa. Nên lúc này hắn vẫn chỉ là một chân nguyên tầng thứ 2 mà thôi.
Ngay sau khi bình phục lại, hắn đã dự tính đi tính sổ với Dương Kiệt, nhưng không hiểu vì sao chức năng định vị cài trên sợi dây chuyền mà Dương Kiệt đang mang trên người không có tác dụng( Dương Kiệt đã tốn gần cả triệu linh thạch để cho tên hệ thống hút máu xóa sạch tính năng định vị của đối phương trên sợi dây chuyền),nên chỉ còn cách học theo kiểu thấy bói sờ voi, đi tìm từng góc gách trong Cầu Vòng Sơn Cốc nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của kẻ thù đâu cả. Cuối cùng đành bó tay rời khỏi nơi đó, trực tiếp thẳng về nơi tụ tập, sẽ xử lý tên khốn đó sau vậy.
Tư Mã Phong Vân nhanh chóng di chuyển về nơi tập kết, nhưng tuyệt đối không phải là nơi tập kết của môn phái, mà là …..
“ Tới hơi trễ rồi đấy, Tư Mã Phong Vân.” Ngay sâu đi sâu vào trong một khu rừng không quá rộng lớn ở Đồng Bằng Bình Minh, đã phát hiện có vài người đứng chờ sẵn từ khi nào. Một trong nhóm người đó đang quay lưng với Tư Mã Phong Vân đột nhiên lên tiếng. Đặc biệt còn cảm nhận thấy ánh mắt cười mà không giống cười của tên Đường Tứ đang không ngừng phóng thẳng về phía mình nữa chứ.
Đồ khốn, hãy đợi đấy, sẽ xử lý mày sau ~~!
“ Xin thứ lỗi, vì một vài trục trặc nên đã trễ hẹn.” Đối diện chất vấn của người đó, Tư Mã Phong Vân không dám phản bác, chỉ khẽ bắt chéo hai tay trước ngực rồi thi lễ nói.
“ Nhiệm vụ đó như thế nào rồi?” Người đó vẫn không có ý định quay người lại, trực tiếp hỏi.
“ Cái này, thành thật xin lỗi, vì một số lý do gì đó, tại hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao ạ.” Tư Mã Phong Vân tê tái cả da đầu, không dám che giấu sự việc, trực tiếp thừa nhận thiếu sót của mình.
“ Lý do? Đó không phải là cái cớ để biện minh cho sự bất tài của ngươi, hiểu chưa?” Giọng nói lạnh lùng tràn đầy sát khí vang lên, khiến Tư Mã Phong Vân không kềm được run bắn cả người, vội vã quỳ một chân xuống tỏ vẻ chịu tội.
Những người đứng ở xung quanh lập tức phóng ánh mắt đầy chế giễu và cười trên đau khổ người khác về phía Tư Mã Phong Vân.
Chỉ thấy bóng người đó từ từ quay người, nếu như Dương Kiệt có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kêu thót lên rằng: “ Tống Thiên Hành ~~~!!”
Đúng thế, người tỏ ra có uy quyền nhất có mặt ở đây, chính là đệ tử tương lai sáng lạng ngang ngửa với Lăng Hàn Phong, người được cho là phiên phiên công tử, quân tử thân thiện nhất trong nhóm đệ tử mới của Thánh Hỏa Tông, Tống Thiên Hành.
“ Hắn đã từ chối lời đề nghị của chúng ta??” lúc này Tống Thiên Hành còn đâu vẻ mặt thân thiện gần gũi, chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng không chút tình cảm lạnh lạnh hỏi.
“ Thưa vâng ạ, hắn thậm chí không cần suy nghĩ từ chối một cách dứt khoát, thậm chí tại hạ còn cảm nhận thấy hắn tỏ vẻ thù địch đối với Huyết Ma Đạo của chúng ta.” Tư Mã Phong Vân lúc này chỉ muốn nói xấu Dương Kiệt càng nhiều càng tốt, chỉ mong Tống Thiên Hành rũ bỏ ý định tiếp tục chèo kéo, trực tiếp hạ lệnh ra tay trừ khử tên khốn đó.
“ Cũng dễ hiểu thôi, vì không phải ai cũng có thể chấp nhận hành sự hung tàn, bất chấp thủ đoạn của Huyết Ma Đạo của chúng ta. Chỉ là không ngờ hắn lại kềm chế được sự cám dỗ có thể sở hữu thực lực lớn mạnh dễ như trở bàn tay.” Tống Thiên Hành lắc đầu cười lạnh nói, giọng điệu có vẻ như muốn chế giễu ai đó, có thể là Dương Kiệt, có thể là đám người có mặt ở đây, cũng có thể là bản thân chăng.
Tất cả những người có mặt ở đây sau khi nghe xong lời nói “mang ý nghĩa sâu sắc” của Tống Thiên Hành, đều không kềm được cúi đầu xuống. Tất nhiên, sau khi nghĩ tới thứ sức mạnh mà mình có thể đạt được một cách dễ dàng, mọi hổ thẹn trong lòng đều lập tức tan biến theo chiều gió.
Quả thật, truyền thuyết về Huyết Ma Đạo vẫn còn đó, nhưng bản thân vẫn không chống lại được cám dỗ sở hữu sức mạnh một cách dễ dàng chấp nhận trở thành con chó trung thành của họ, không phải sao?
“ Nếu như không thể lôi kéo về mình, vậy thì ….” Tống Thiên Hành lạnh lùng làm động tác cứa ngang cổ.
Tư Mã Phong Vân nghe xong quyết định của Tống Thiên Hành phấn khích tột cùng, cuối cùng thì cũng đã lôi kéo được cả Huyết Ma Đạo ra tay với tên khốn đó rồi.
“ chỉ là …..” Tư Mã Phong Vân vẫn còn một chút lo lắng, định lên tiếng hỏi kỹ Tống Thiên Hành. Nhưng câu hỏi chưa kịp buông ra, chỉ thấy một bóng người sở hữu thân hình bốc lửa khuyến rũ vô cùng từ phía xa đang di chuyển tới, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt mọi người, đứng song song với Tống Thiên Hành.
Nhìn thấy khuôn mặt của bóng người đó, cả nhóm lập tức tạo ra tư thế chào đón đầy tôn kính. Chỉ duy nhất Tống Thiên Hành vẫn đứng yên ở đó, trên môi mang theo nụ cười chìu mến: “ Em gái, tới hơi trễ rồi đấy.”
“ Xin lỗi anh hai, chỉ vì trên đường di chuyển tới đây gặp phải vài ba tên ruồi muỗi đáng ghét, tiện tay hóa kiếp cho chúng luôn nên hơi trễ chút.” Trên môi bóng người vừa xuất hiện nộ ra nụ cười nhí nhảnh, đưa tay khoác lấy khủy tay của Tống Thiên Hành, nũng nịu nói.
Tống Thiên Hành díu chặt đôi lông mày, lạnh lạnh nói: “ Ai? Người của tông môn nào dám mạo phạm tới em? Hãy nói cho anh biết để anh xóa sổ luôn cả tông môn đó ngay tại đây.”
“ Thôi mà, chỉ là mấy con ruồi muỗi lẻ tẻ thôi mà, đâu cần thiết phải làm quá như thế này đâu. Vả lại chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm, đâu thể vì những chuyện như thế làm ảnh hưởng tới đại sự của chúng ta chứ.” Bóng người đó mỉn cười từ chối đề nghị của Tống Thiên Hành, đồng thời nhanh chóng chuyển đổi đề tài.
Nếu như người của Thánh Hỏa Tông có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ngay bóng người đó là ai, chính là một trong những đệ tử tham gia thí luyện bí cảnh lần này, sở hữu võ hồn cấp 3 Hắc Quả Phụ, Đặng Mỹ Lệ.
“ Nếu em nói vậy thì ….” “ Tư Mã Phong Vân, ngươi đã ra tay với người đó???” Tống Thiên Hành lộ ra vẻ bó tay chìu theo ý nguyện của em gái mình, còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên phát hiện em gái của mình mặt mày biến sắc khi nhìn chằm chằm vào Tư Mã Phong Vân, thậm chí mang theo vẻ mặt phẫn nộ quát.
“ Thưa, thưa…. Vâng ạ.” Tư Mã Phong Vân đã khóc không thành tiếng, không ngờ lại gặp người đó ở nơi này, lúc này thậm chí không biết dùng lời lẽ nào để biện minh cho hành vi của mình nữa, chỉ còn biết phóng ánh mắt cầu cứu về phía Tống Thiên Hành.
Mẹ kiếp, bố mày chỉ làm theo ý nguyện của hai anh em nhà ngươi thôi. Người thì nói nếu chèo kéo không được giết không do dự, người thì kêu phải chèo kéo bằng mọi giá tuyệt đối không được động thủ với tên khốn đó. Giờ bảo bố mày nghe lời ai đây??
“ Đồ khốn ~~~~, ngươi quen lời dặn của ta rồi sao???” Không để cho Tư Mã Phong Vân có cơ hội phản biện, trực tiếp một chưởng ấn thẳng về phía hắn.
Uỳnh ~~~~!!! Rầm ~~~~~~!!
Phục ~~~~!!
Tư Mã Phong Vân hứng trọn cú chưởng khí vào người mà không dám ra tay chống đỡ, trực tiếp đi đánh bay ra xa té ngã xuống đất, máu từ trong miệng phun bắn ra, sắc mặt tái mép như người đang bệnh nặng vậy.
Vừa mới bình phục chưa được bao lâu lại bị đánh thương lần nữa. Má ơi, rốt cuộc con đã làm nên tội ác tày đình gì mà ông trời lại đối xử với con như vậy chứ?
Trong lòng Tư Mã Phong Vân không ngừng gào thét chửi cha mắng mẹ, nhưng không dám lên tiếng phản bác, chỉ dám nằm đó cắn răng chịu đựng.
Cũng may đối phương chỉ là một tiên thiên tầng thứ 7, nên cú chưởng lúc nãy chẳng nhằm nhò gì cả, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi.
“ Thôi nào em gái, Tư Mã Phong Vân vẫn còn có ích đối với chúng ta, hãy tha cho hắn lần này đi.” Biết rõ tính cách của em gái mình, Tống Thiên Hành tất nhiên là không dám ra tay cứu Tư Mã Phong Vân rồi, đợi em gái trút giận xong, mới lên tiếng khuyên can.
Đặng Mỹ Lệ vẫn chưa hết phẫn nộ, nhưng cũng phải nể mặt anh trai mình đôi chút, nên đã kềm chế lại bản thân không lao tới thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tên khốn Tư Mã Phong Vân nữa, chỉ hừ mạnh một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn hắn nữa.
Tư Mã Phong Vân thầm thở phào nhẹ nhõm khi được giải cứu, nếu không thì cho dù đối phương có ra tay trảm sát mình, ở nơi này tuyệt đối không ai dám ra tay ngăn cản giúp đỡ.
Chỉ là vì sao Đặng Mỹ Lệ lại coi trọng Dương Kiệt như thế này, biết được Tư Mã Phong Vân ra tay với anh ta lại tỏ ra phẫn nộ tột cùng trực tiếp trừng phạt tên khốn đó nhỉ? Rõ ràng cả hai chưa từng có tiếp xúc qua mà??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.