Chương trước
Chương sau
Tư Mã Phong Vân đưa mắt nhìn về phía Dương Kiệt vẫn còn đang nằm trọng thương trên mặt đất, đôi mắt lóe qua tia sáng kỳ dị.
“chính hắn??” Đôi mắt của Đường Tứ tràn đầy sát khí khi men theo ánh mắt của Tư Mã Phong Vân nhìn về phía Dương Kiệt. Lúc này hắn vẫn chưa thể quên được việc bị Dương Kiệt đánh gãy răng trước đám đông.
Lúc đó vì muốn che giấu bản thân nên cắn răng chịu đựng. Lẽ ra còn định khi vào tới bí cảnh nếu như bắt gặp được tên khốn dám sỉ nhục mình, phải khiến hắn sống không bằng chết. Nhưng nếu như “đặc sứ’ muốn chèo kéo hắn, việc báo thù xem ra không đơn giản rồi đây.
Có thể nói lúc này Dương Kiệt là người thảnh thơi thư thả nhất khi không có một ai ra tay với anh ta cả. Cũng phải thôi, vì theo suy nghĩ của đại đa số người bình thường, lúc này Dương Kiệt đang là một kẻ bị trọng thương không có chút tính uy hiếp nào cả. Thay vì ra tay với một tên có thể lấy mạng bất kỳ lúc nào, chẳng thà dốc sức tiêu diệt những tên đang khỏe mạnh trước tính sau. Sau khi giải quyết mấy tên có uy hiếp xong mới giải quyết tới tên trọng thương sắp chết cũng được.
“ Nghe nói Tư Mã huynh cũng có hiềm khích không nhỏ với tên đó, chẳng lẽ huynh chịu cam tâm tha mạng và đứng chung thuyền với hắn sao?” Trong lòng vẫn vô cùng không cam tâm, nên nhanh chóng tìm cách tìm kiếm đồng minh để gây sức ép với “đặc sứ” để rủ bỏ cái suy nghĩ chèo kéo kẻ thù của mình.
Tư Mã Phong Vân tất nhiên là hiểu rõ đối phương muốn gì rồi, chỉ cười nhẹ nói: “ Trên đời này không có ai mãi mãi là bạn, cũng chẳng có ai mãi mãi là kẻ thù cả, chỉ có lợi ích là mãi mãi mà thôi. Nếu như có thể chèo kéo tên đó, chắc chắn sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều sau này. Thú thật, nói về hiềm khích với hắn, thật ra giữa ta với hắn cũng chẳng có tý hiềm khích gì cả. Có đi chẳng nữa cũng chỉ là đứa em vô dụng của ta với hắn mà thôi. Cho nên không cần thiết phải sống chết không đội trời chung với nhau làm gì. Ta nghĩ giữa hai chúng tôi có thể trở thành bạn, không phải sao?”
“ Tùy huynh thôi.” Nhận thấy không thể lôi kéo được đồng minh, Đường Tứ chỉ hừ mạnh một tiếng, sau đó quay đầu bỏ đi, không muốn tiếp tục nán lại ở nơi này nữa. Đặc biệt là nếu như phía dưới kết thúc, nhìn thấy kẻ thù lành lặn ở trước mặt mà không thể ra tay, tuyệt đối không vui vẻ chút nào.
“ Định kéo ta xuống nước à? Nằm mơ đi, ngươi vẫn không hiểu sự đáng sợ của “đặc sứ” như thế nào, dám cãi lệnh của người đó, chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết đau khổ, thậm chí sống không bằng chết nữa là.” Tư Mã Phong Vân khẽ lẩm bẩm nói nhỏ, dường như lời nói đó vừa muốn nói Đường Tứ vừa muốn căn dặn bản thân thì phải.
“ Vừa mới gặp mặt “đặc sứ” lần đầu, ta cũng cảm thấy bất ngờ hoảng hốt, không ngờ người đó có thể che mắt cả thiên hạ như thế này. Nếu như không phải còn chút giá trị lợi dụng, e rằng đã bị người ta ra tay một chưởng vỗ chết tại chỗ rồi.” Nghĩa tới đêm hôm trước ngày xuất phát tới bí cảnh thí luyện liên tông, “đặc sứ” chủ động tới liên lạc mình, Tư Mã Phong Vân không kềm được run bắn người lên vì vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“ hy vọng ngươi không làm ta phải thất vọng. mặc dù ta cũng muốn trừ khử ngươi lắm.” Nhìn chằm chằm về phía Dương Kiệt đang thư thả thảnh thơi nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất để chiêm ngưỡng những cuộc giao chiến ác liệt của người khác, Tư Mã Phong Vân cười lạnh nói nhỏ một câu.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~~~~~!!
Trận chiến khốc liệt ở dưới sơn cốc đã gần tới giai đoạn cuối cùng. Hai tên thuộc hạ của Ngạo Văn Long đã trực tiếp chết dưới tay hắn. Còn về phía Thánh Hỏa Tông, chỉ còn lại mỗi Lăng Hàn Phong, Tạ Thế Hào và Lâm Thu Nguyệt mà thôi. Lúc này ai nấy đều mình đầy thương tích, chân khí trong người đã tiêu hao không ít. Tất nhiên, để giải quyết hết tất cả những đối thủ ở nơi này cũng không phải là chuyện khó. Đặc biệt là Lăng Hàn Phong và Ngạo Văn Long, trên người chúng ít nhiều cũng có át chủ bài để lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng.
“haha, giờ chỉ còn lại đúng năm mạng, chi bằng chúng ta hợp sức nhau giải quyết đám ruồi muỗi xong rồi mới giao chiến không phải tốt hơn sao, Ngạo huynh.” Lăng Hàn Phong đưa mắt liếc nhìn những người còn đang sống sót, cười lạnh nêu ra ý kiến của mình.
“cái gì, Lăng sư ….” “ Câm mồm! Phế vật! cô không có tư cách lên tiếng ở đây.” Nghe thấy Lăng Hàn Phong định liên minh với Ngạo Văn Long, cả Tạ Thế Hào và Lâm Thu Nguyệt đều biến sắc. Lâm Thu Nguyệt định lên tiếng cầu xin, nhưng lập tức bị Lăng Hàn Phong ngắt lời.
Lâm Thu Nguyệt lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, trong lòng hối hận vô cùng.
Ngạo Văn Long khẽ díu mày suy nghĩ lời đề nghị của Lăng Hàn Phong, sau đó cười lạnh nói: “ Được.”
“ Ra tay ~~~!! Tuyệt học thần thông Độc Xà Thôn Thiên ~~!!” ““ Thiên Kiếm Thập Tam Thức, Bát Kiếm Xuyên Sơn Hà, chém ~~~!!”
Một con Bổ Khúc Thị Xà khổng lồ và gần cả chục thanh kiếm khí lớn nhỏ khác nhau xuất hiện phóng thẳng về phía Lâm Thu Nguyệt và Tạ Thế Hào.
“ Thanh Liên Kiếm Pháp, Thanh Liên Tịnh Thế ~~~~!!” “ Tuyệt học huyền giới cao cấp, Phàm Thiên Ngục Hỏa Ấn ~~~~!!”
Cả hai tất nhiên là không thể nhắm mắt chịu chết rồi, trực tiếp thi triễn tuyệt học uy lực nhất của mình, tấn công thẳng về phía Lăng Hàn Phong và Ngạo Văn Long. Cho dù ta có chết ngươi cũng đừng mong được toàn vẹn.
Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~……!!
Tiếng tuyệt học va đập vào nhau vang động cả khu vực sơn cốc, vô số đá tảng ở xung quanh bị đổ nát tung bắn tứ phía, rải đầy trên mặt đất. Dù sao cũng là sở hữu vỗ hồn cấp 6 và là đệ tử cầm đầu của khu vực ngoại môn, thực lực giữa các bên chênh lệch nhau một cách rõ rệt. Đặc biệt là tên Ngạo Văn Long trước khi vào sơn cốc đã đột phá tới cảnh giới chân nguyên tầng thứ 1, thực lực đáng sợ nhất trong này. Cộng thêm sự hợp sức của Lăng Hàn Phong, kết quả cuộc đọ sức đã quá rõ ràng rồi.
“ AAAAAAAAAAA, ta không cam tâm ~~~~!!” Tạ Thế Hào chỉ kịp hét lên câu câm phẫn cuối cùng, cơ thể trực tiếp bị Bổ Thị Khúc Xà nuốt chửng, chết không toàn thây.
Lâm Thu Nguyệt cũng không khá gì hơn, hứng trọn gần cả trăm kiếm khí vào người, cơ thể gần như không còn toàn vẹn, toàn thân phủ đầy những cái lỗ máu đáng sợ, đôi mắt thất thần, tuyệt vọng, hối hận, thậm chí có chút như được giải thoát, rơi ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.
“ Hahahahaha ~~~~!!” Cả hai cùng bật cười khi giải quyết mọi rắc rối xong. Quay sang nhìn về phía Dương Kiệt đang nằm trên mặt đất, Ngạo Văn Long cười lạnh nói: “ vẫn còn một tên, giải quyết nốt tên này rồi tới lượt chúng ta sau.” “ Được.”
“ Trảm Phong Quyết ~~~!” “ Bát Độc Xuyên Tâm chưởng ~~~~!!” Một đường kiếm khí hình thành giống như cơn gió lốc đáng sợ và cú chưởng khí màu đen xì chứa đầy độc tố ấn thẳng về phía Dương Kiệt.
Dương Kiệt nãy giờ vẫn đang trọng thương nằm ngã trên mặt đất đột nhiên tung người nhảy bật lên, Huyền Thiết Chùy xuất hiện trong tay, một chiêu Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp quét thẳng vào hai đòn đánh đang phóng tới.
Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~~…..!
Tuyệt học hai bên va đập vào nhau rồi nổ tung inh ỏi, sức ép đáng sợ trực tiếp đẩy lùi cả ba về phía sau.
Bất phân thắng bại ~~~!!
Cả Lăng Hàn Phong và Ngạo Văn Long đều dùng ánh mắt kinh ngạc khó tin nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt. Lúc này còn đâu cái sắc mặt tái mét, hít thở dồn dập khó khăn như lúc nãy nữa chứ.
Mẹ kiếp, tên khốn đó không hề bị thương! Bị chơi khăm rồi ~~~!!
“ Thế nào? Bất ngờ lắm hả? Các ngươi nghĩ sao một tiên thiên tầng thứ 9 cho dù có đánh lén đi nữa, cũng đâu thể nào dễ dàng khiến ta bị trọng thương được chứ nhỉ? Nếu ta dễ dàng bị thương như vậy thì đâu cần làm phiền các vị phải bày mưu định kế, gần chục mạng để vây giết ta đâu chứ nhỉ? Lúc nãy giả vở bị thương chẳng qua chỉ muối dụ đám chuột các ngươi ra ánh sáng mà thôi. Chỉ là không ngờ giả vờ chấn thương lại giúp ta đỡ phiền phức hơn khi các ngươi lao vào tàn sát với nhau. Thế nào, có hối hận khi không giải quyết ta sớm không? Hối hận thì sao nào? Cơ hội vây giết ta mà các ngươi không chịu tự nắm bắt lấy, giờ các ngươi không có cơ hội đó nữa đâu, haha ~~~!!” Dương Kiệt vẫy múa Huyền Thiết Chùy trong tay, cười chế giễu nói.
“ Ngươi quá tự cao thái quá rồi đấy. Cho dù ngươi có bị thương hay không, giải quyết ngươi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Lần trước do có tên Dương Diễn ra tay nên ta mới tha mạng cho ngươi, thế mà ngươi tưởng mình có đủ tư cách đứng chung mâm với ta sao?” Không biết rõ thực lực của Dương Kiệt như thế nào, Ngạo Văn Long chỉ tỏ vẻ khinh thường chế giễu nói.
Còn Lăng Hàn Phong đã mang theo vẻ mặt cảnh giác, díu mày thận trọng quan sát Dương Kiệt. Không như tên ngu xuẩn kia, hắn hoàn toàn hiểu rõ thực lực của kẻ thù như thế nào. Tuyệt đối không phải hạng dễ xơi như tên ngu xuẩn kia nói, không thận trọng thậm chí có thể lật thuyền giữa chừng cũng nên.
Nhưng nghĩ tới tấm thẻ bài mà sư phụ của mình đã giao cho hắn trước khi bước vào bí cảnh. Trong lòng thầm an tâm lại đôi chút. Vấn đề quan trọng nhất hiện giờ là làm sao phóng đại uy lực của một đòn đánh, có thể trực tiếp lấy mạng của cả hai tên kia, để mình trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Tròng mắt của Lăng Hàn Phong xoay tròn, trong đầu đột nhiên lóe qua một ý tưởng, mang theo vẻ mặt thận trọng cảnh giác quay sang Ngạo Văn Long nói: “ Ngạo huynh, thực lực của tên này tuyệt đối không đơn giản, nghe nói Dương Diễn Dương sư huynh cũng từng lên tiếng khen ngợi qua hắn, cho rằng hắn chính là đối thủ đáng sợ nhất mà Dương sư huynh từng gặp qua. Hay là chúng ta …” “ Đối thủ đáng sợ nhất là tên Dương Diễn từng gặp??”
Nghe xong lời “khích tướng” của tên Lăng Hàn Phong, Ngạo Văn Long lập tức lộ ra vẻ bất bình không tin. Đối thủ đáng sợ nhất của tên Dương Diễn phải là ta chứ không thể nào là con heo mập phế vật đó được.
“ Ngươi hãy đứng sang một bên theo dõi ta ra tay trảm sát tên phế vật này được rồi. Xem ra tên khốn Dương Diễn càng sống càng thụt lùi, con chó con mèo nào cũng có thể uy hiếp được hắn rồi nhỉ.”
“ Nhưng mà….”
“ không nhưng nhị gì cả, chẳng lẽ đường đường một kẻ mạnh chân nguyên như ta lại đi sợ một tên tiên thiên tầng thứ 10 sao? Nghe nói tên này chỉ có võ hồn cấp 4 thì phải. Chẳng có gì đáng để bận tâm cả. Cũng không hiểu các ngươi vô dụng tới cỡ nào khi để một tên như thế này tung hoành ngang dọc mà không trị nổi.” Ngạo Văn Long phóng ánh mắt khinh thường chế giễu về phía Lăng Hàn Phong, sau đó trực tiếp bước ra phía trước, thanh kiếm đã rút ra khỏi bao, tạo ra tư thề sẵn bị chiến đấu.
“ Đánh đi, đánh đi đồ ngu, đợi tới khi các ngươi lưỡng bại câu thương, bố mày sẽ tiễn cả hai xuống dưới suối vàng bầu bạn cho vui.” Bề mặt Lăng Hàn Phong lộ ra vẻ phẫn nộ không phục, nhưng trong lòng đã cười tới nỗi ngậm miệng không được khi chiêu “ khích tướng” của mình đã thành công mỹ mãn. Giờ chỉ còn đứng sang một bên chờ đợi hai con gà chọi nhau tới chết, mình nhảy vào hốt cú chốt mà thôi.
“ Võ hồn hiện ~~~! Thiên Kiếm Thập Tam Thức, Diệt Phong quyết ~~~~!!” Mặc dù miệng đầy khinh thường, nhưng Ngạo Văn Long tuyệt đối không dám coi nhẹ đối phương. Nhận được sự khen ngợi của Dương Diễn tuyệt đối không đơn giản. Nên trực tiếp kích hoạt võ hồn và tung ra một trong những chiêu tuyệt học mạnh nhất của mình.
Cơ thể tựa như biến thành một cơn gió lốc màu xanh khổng lồ, tựa như có thể cuốn bay mọi thứ cản đường, bắn thẳng về phía Dương Kiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.