Chương trước
Chương sau
“ Khoan, khoan đã Tư Mã sư huynh, tụi đệ sai rồi, tụi đệ không nên suy bụng mình ra bụng người khác như vậy, mong sư huynh thứ lỗi ạ.”
Mặc dù trong lòng muốn nôn ói những lời mình vừa thốt ra, nhưng không thể không nói, nếu như đối phương bỏ đi thật thì khổ, nên nhớ rằng cả ba tạm thời đã mất hết khả năng chiến đấu. Ít nhất phải dụ đối phương cầm chân con ma thú một thời gian, để mình có thời gian phục hồi lại rồi tính sau.
Nghe xong “lời thỉnh cầu” của đối phương, “Tư Mã Phong Vân” khẽ dừng bước, mang theo vẻ mặt “độ lượng” cười nói: “ Nếu như các anh đã nhìn ra lỗi lầm của mình rồi thì ta cũng không phải người hẹp hòi gì. Ta chấp nhận lời xin lỗi của các anh đấy.”
Cả ba nhanh chóng mang theo vẻ mặt cảm kích, ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào hình bóng cao lớn của “Tư Mã” sư huynh ở trước mặt. Mặc dù trong lòng đang thầm chửi cha mắng mẹ đối phương biết bao nhiêu lần rồi.
Gào ~~~~~~!!
Trong lúc hai phía đang nói chuyện trao đổi với nhau, con ma thú đã thoát ra khỏi trạng thái choáng váng sau cú đấm ngàn cân của “Tư Mã Phong Vân” lúc nãy. Lúc này nhìn thấy lại thêm một kẻ thù xuất hiện muốn phỗng tay trên thần quả của mình, phẫn nộ gào lớn một tiếng, tựa như một mũi tên xé gió, bắn thẳng về phía tên khốn dám đánh vào đầu mình.
“ Súc sinh, chớ làm càng, coi bố mày làm thịt mày như thế nào đây ~~!!” “Tư Mã Phong Vân” không chút nao núng sợ hãi, lao thẳng về phía trước giơ tay chụp thẳng vào chiếc sừng sắc nhọn của con ma thú, cơ thể không ngừng bị thế lao tới con “tê giác” đẩy lùi về phía sau, hai chân giẫm mạnh xuống đất, hình thành vết lõm kéo dài đáng sợ.
“ Á ~~~, Tư Mã sư huynh cẩn thận ~~~!!” “ Coi chừng chiếc sừng của nó ~~~!!” “ Mau kích hoạt vỗ hồn đi, nếu không sư huynh sẽ bị thất thế đấy ~~~~~!!!”
“ xì, đối với những con ma thú cấp thấp này, cần gì tới võ hồn chứ???” Mặc dù mặt mày nhăn nhó, trên trán nổi đầy gân, nhưng vẫn hào khí xung thiên nói lớn.
Mẹ kiếp ~~~!! Thi triễn võ hồn?? Đừng có đùa nữa, bố mày thi triễn võ hồn cái là lộ hết. Lúc này đừng nói là võ hồn, ngay cả tuyệt học cũng không dám thi triễn nữa.
Dịch Dung thuật tuy có thể thay đổi diện mạo, khí chất, nhưng không thể thay đổi võ hồn và tuyệt học của người thi triễn.
Cũng may mục đích của mình lần này không phải là đánh bại hay giết chết con ma thú này, nếu không thì ở trạng thái không thể sử dụng võ hồn và tuyệt học, ngay từ đầu đã quay đầu bỏ chạy từ đời nào rồi, còn ở đây chơi với các ngươi.
“ Lên ~~~~~~~~~~~~~!!!” “Tư Mã Phong Vân” dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, trực tiếp nhấc bổng con ma thú khổng lổ lên ngay đỉnh đầu, sau đó dùng sức quăng nó ra xa.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!!
“ Hoan hô Tư Mã sư huynh uy dũng vô song ~~!!” “ Tư Mã sư huynh thiên hạ vô địch ~~~!!” “ Đệ quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ xem sư huynh là thần tượng, là tấm gương sáng để em noi theo ~~~!!”
Tiếng nịnh bợ của ba đệ tử Thiên Kiếm Tông vang lên liên miên không dứt, ngay cả một người nổi tiếng mặt dày như Dương Kiệt cũng không kềm được ửng đỏ hết khuôn mặt vì phấn khích.
Gào ~~~~~~~~~~~~!!
Con ma thú chỉ bị ném ra xa nên nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, khẽ vẫy vẫy cái đầu vài cái để định thần trở lại, cảm thấy kẻ thù trước mặt không dễ chơi chút nào, miệng gào lớn một tiếng để tự cổ vũ khích lệ cho bản thân trước khi tung đòn tấn công tiếp theo.
“ chết này ~~~~!!” không đợi đối thủ kịp tấn công, “Tư Mã Phong Vân” lần này chủ động ra tay, tay tạo thành nấm đấm, cơ thể tựa như biến mất trong không khí, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt con ma thú, một cú đấm đấm thẳng vào đầu nó.
“ Phong Vân Đột Biến, hình như đó chính là thân pháp bí truyền của nhà Tư Mã, Phong Vân Đột Biến thì phải ~~!” “ Đúng rồi, đùng rồi, chính nó.” “ Quả thật đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngày trước mặt đối thủ, không cho đối phương kịp trở tay.”
Lại thêm một sự “nhầm lẫn” giữa Phong Vân Đột Biến và Càn Khôn Nhất Thiểm vì cả hai có cách thức hoạt động khá giống nhau. Chỉ là nếu nói về hiệu dụng và uy lực, Phong Vân Đột Biến đáng sợ hơn Càn Khôn Nhất Thiểm nhiều.
Nhưng càng như thế thì cái tên Tư Mã Phong Vân càng khắc sâu vào tâm trí của ba đệ tử Thiên Kiếm Tông, sau này muốn chối cũng chối không được.
Pằng ~~~~~~~~~!!!
“Úi da, chết ta rồi ~~~~~~~~~~~~~!!” Dưới ánh mắt kỳ vọng của ba đệ tử Thiên Kiếm Tông trông chờ Tư Mã sư huynh một đấm giải quyết con ma thú. Cú đấm của “Tư Mã Phong Vân” vừa chạm vào đầu của đối thủ, cơ thể tựa như bị điện giật, cơ thể run lên một cái, sau đó bị đẩy bật ra xa, té ngã xuống đất, máu từ trong miệng phun bắn ra nhuộm đỏ cả ngực áo, hít thở một cách dồn dập, mang theo ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào con ma thú vẫn đang bình an vô sự ở trước mặt.
……
………..
Không chỉ ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông không hiểu chuyện gì xảy, ngay cả bản thân con ma thú cũng ngơ ngác không hiểu vì sao kẻ thù đáng sợ kia cú đấm thậm chí còn chưa chạm vào đầu mình, đột nhiên như bị ai đó đánh bay ra xa, té ngã xuống đất chấn thương.
Chỉ là nó là con ma thú, không biết tiếng người, không thể nên tiếng hỏi vì sao và vì sao.
Mẹ kiếp ~~!! Cuộc sống lúc thăng lúc trầm, sóng gió phong ba lúc nổi lúc tàn, quả thật là kích thích quá đi.
Câu châm ngôn cửa miệng của Dương Kiệt chính là tâm trạng của ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông lúc này đấy.
Má ơi, đừng giỡn kiểu đó chứ! Biết bao kỳ vọng, hy vọng, rốt cuộc kết quả như thế này. Yếu tim chút thậm chí có thể đứng tim chết ngay tại chỗ đó.
“ Ba vị anh em, đối thủ quá mạnh, hãy mau mau tới tiếp sức ~~~!!” “Tư Mã Phong Vân” mang theo vẻ mặt bất cam quay về phía ba đệ tử Thiên Kiếm Tông gào lớn.
Roẹt ~~~!!
Ánh mắt của con ma thú lập tức đổ dồn hết về phía ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông. Vì lúc nãy “Tư Mã Phong Vân” chủ động bay ngã tới vị trí khá xa so với vị trí của Càn Khôn Trúc Thể Quả, tính uy hiếp không nhiều bằng ba đệ tử Thiên Kiếm Tông kia. Vả lại, bên kia một người, bên này ba người, một con ma thú cấp 3 đã có chút trí tuệ của con người tất nhiên là hiểu rõ nên tiêu diệt “mối nguy hiểm” nào trước rồi.
Gào ~~~~~!!
Con ma thú đã có quyết định của mình, trực tiếp lao tới tấn công “ba mối nguy hiểm” trước tính sau. Tất nhiên, không có nghĩa là nó bỏ cảnh giác đối với “Tư Mã Phong Vân”, thần thức vẫn dán chặt về phía đối phương, nếu như đối phương có động tĩnh gì, sẽ phát hiện ngay tức khắc.
Lúc này ba đệ tử Thiên Kiếm Tông đã khóc không thành tiếng, rốt cuộc là anh tới giúp tụi tui hay mang họa tới cho tụi tui đây?
Không còn cách nào khác, con ma thú đã lao tới trước mặt, đành phải vùng lên chối cự chứ chẳng lẽ nhắm mắt rơi vào bụng nó sao?
“ Thiên Kiếm Sát Phạt Trận, mở ~~~~~!!!” Cả ba nhanh chóng hình thành trận pháp như lúc nãy, không ngừng chống đỡ những cú húc đầy uy lực của con ma thú, lâu lâu tung chiêu phản công, lấy ít máu trên người đó rồi tính sau.
Rầm ~~~ rầm ~~~ rầm ~~~~~!!
Những cú húc liên tục đã khiến ba đệ tử Thiên Kiếm Tông chống đỡ một cách vất vả, nếu như không phải còn kỳ vọng vào Tư Mã sư huynh đang hồi sức ở phía xa, e rằng đã buông xuôi quay đầu bỏ chạy rồi.
Thần quả tuy tốt, nhưng có mạng để hưởng mới là quan trọng.
“ Tư Mã sư huynh xong chưa? Tụi đệ sắp chịu hết nổi rồi ~~~!!!” Tên cầm đầu sắc mặt tái nhợt, cắn răng quay về phía “Tư Mã Phong Vân” vẫn ngồi phục hồi lúc nãy gào lớn.
“ Tư Mã sư…………………….” Tên cầm đầu tựa như không muốn tin vào mắt mình nữa. Ở vị trí mà “Tư Mã Phong Vân” đang hấp hối lúc nãy, còn đâu bóng dáng “ cao thượng nghĩa hiệp” của vị Tư Mã sư huynh nữa chứ.
Gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Con ma thú đột nhiên rú lên một tiếng đầy căm phẫn. Vì trong lúc tấn công đôi khi vẫn dùng thần thức quét về phía vị trí “Tư Mã Phong Vân” và Càn Khôn Thần Dương Quả. Lúc phát hiện Tư Mã Phong Vẫn quay đầu bỏ chạy vào bụi cây, vẫn còn mừng thầm trong bụng vì bớt đi một đối thủ đáng sợ. Nhưng đợi tới khi thần thức quét về phía vị trí Càn Khôn Trúc Thể Quả, kết quả còn nó tựa như không cánh mà bay đi mất, bốc hơi trong không khí mất tiêu rồi.
Tuyệt vọng, phẫn nộ, điên cuồng, con ma thú chỉ còn cách trút hết cơn giận dữ của mình vào ba kẻ thù ở trước mặt.
Sở dĩ như thế là vì thần thức của con ma thú luôn dán chặt về phía “Tư Mã Phong Vân” lúc nãy không rời, chỉ thấy anh ta đột nhiên quay đầu bỏ chạy tới chưa từng tiến tới gần Càn Khôn Trúc Thể Quả, và lúc này anh ta cũng bỏ chạy mất tiêu rồi. Chẳng thà đi đuổi theo một người không liên quan, chẳng thà ở lại xé xác ba tên khốn khơi nguồn cho mọi tai họa này cho đỡ tức.
Nói cho cùng thì trí tuệ của con ma thú cấp 3 này chỉ bằng đứa con nít bốn, năm tuổi, đâu thể suy nghĩ sâu xa hơn được chứ?
“ Càn Khôn Trúc Thể Quả?? Càn Khôn Trúc Thể quả của ta đâu rồi ~~~??” “ Chẳng lẽ là do tên Tư Mã Phong Vân đã lén lén phỗng tay trên mình?” “ chứ còn gì nữa, trên đời này làm gì có bữa ăn miễn phí chứ! Tên khốn đó đã chơi khăm chúng ta rồi, aaaaaa ~~~~!!”
Ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng đã phát hiện Càn Khôn Trúc Thể Quả biến mất, trong đầu lập tức nghĩ ra thủ phạm của vụ này không ai khác chính là tên Tư Mã sư huynh cao thượng nghĩa hiệp kia chứ còn ai vào đây nữa. Phẫn nộ bất cam gào thét vang trời.
Mẹ kiếp, không những không có được thứ gì, còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ đáng sợ của con ma thú cấp 3 kia. Tư Mã Phong Vân, bọn ta thề sẽ không đội trời chung với mày ~~~~!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.