Chương trước
Chương sau
Ngũ đại môn phái cũng đã có mặt đầy đủ, mỗi tông môn bắt đầu tập trung lại ở khu vực của mình để chuẩn bị giai đoạn cuối cùng trước khi đi vào bí cảnh.
“ Nơi này, nơi này sẽ trở thành vị trí tập kết của toàn đội sau khi đi vào trong bí cảnh.” Vương trưởng lão vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ lên vị trí trung tâm trên tấm bản đồ lớn đang treo giữa phòng.
“Ngôi mộ của vị đại năng hợp thể nằm ở vị trí trung tâm trong bí cảnh, sau nhiều năm tiến hành thí luyện liên tông môn, duyên cơ trong đó đã được khám phá được hơn hai phần ba. Nhưng không có nghĩa là trong đó không còn gì để khám phá. Mục tiêu của các vị lần này chính là đi vào ngôi mộ của vị đại năng này khám phá luôn những phần còn lại trong đó. Tuyệt học bí pháp, thần đan, thần khí tất cả đều nằm hết trong đó. Nếu như may mắn hơn, thậm chí có cơ hội kế thừa kỹ năng tuyệt học độc nhất thậm chí đạt tới cấp bậc thiên giới của vị đại năng hợp thể này.”
Tuyệt học thiên giới, thứ này mới chính là cơ duyên đáng giá nhất trong bí cảnh thí luyện lần này. Hai mươi người nghe xong, ngoại trừ Dương Kiệt ra, ai nấy đều phấn khích tới nỗi mặt mày đỏ phồng lên. Ngay cả tên mặt đá Dương Diễn cũng khẽ run mình kích động một cái. Đủ hiểu cơ duyên đó quý giá cỡ nào rồi.
“ Một tháng. Sau khi vào tới bí cảnh, các vị có một tháng thời gian tự do hành động để tìm kiếm cơ duyên riêng cho mình hoặc tiến hành đột phá thực lực của mình sau thời gian dài kềm nén. Sau thời hạn đó, tất cả phải tập hợp tại nơi quy định, để cùng nhau tiến vào ngôi mộ của vị đại năng đó. Và hãy yên tâm, trước khi bước vào bí cảnh, lão phu sẽ phát cho mỗi người một tấm bản đồ để tìm đường, tránh trường hợp xảy ra lạc đường lạc lối trong đó.”
“ Những gì cần nhắc nhở dặn dò thì lão phu cũng đã nói hết rồi. nhưng muốn nhắc thêm lần cuối, khi vào tới bí cảnh, hãy quan tâm tới sự an nguy của bản thân trước khi nghĩ tới duyên cơ.Nếu như để lòng tham làm mất hết lý trí, thậm chí có thể đền bù bằng mạng sống của mình. Hãy nhớ kỹ điều đó.” Vương trưởng lão phát động lời tuyên truyền cuối cùng cho đám đệ tử của tông môn mình nghe, đồng thời không quên nhai đi nhai lại câu “ an toàn là trên hết”.
Xem ra lão già này không tới nỗi nào. Ít nhất quan tâm tới sinh mạng đệ tử tông môn là không thể giả dối được. Chỉ là lão có quan hệ sư đồ với con rắn độc kia, từ lúc xuất phát tới giờ luôn gây khó dễ, khiến Dương Kiệt khó có thể có thiện cảm với ông ta được.
“ Ngoài ra, nếu như phát hiện đồng môn gặp nguy, phải lập tức ra tay giúp đỡ. Lão phu không cần biết ở ngoài đời các vị có hiềm khích mâu thuẫn như thế nào, nhưng khi vào tới bí cảnh, lợi ích và an nguy của tập thể là trên hết. Nếu như để lão phu biết được vị nào nhắm mắt làm ngơ khi nhìn thấy đồng đội lâm nguy,hoặc hãm hại lẫn nhau, lão phu tuyệt đối không tha thứ.” Nói tới chữ cuối cùng, một sát khí đáng sợ từ trong người Vương trưởng lão phát tán ra, bao phủ cả hai mươi thí sinh đang nghe giáo huấn. Khiến ai nấy đều run lên vì sợ hãi.
Đặc biệt là Dương Kiệt và Lăng Hàn Phong, sát khí của Vương trưởng lão rõ ràng là đang nhắm vào hai người. Ngụ ý muốn nói rằng hai đứa bây hãy liệu hồn. Đặc biệt là Lăng Hàn Phong, đừng tưởng là đệ tử của tao muốn làm gì thì làm. Nếu như dám làm tao bẽ mặt, cho dù là con ruột đi nữa cũng sẽ bị trừng phạt đích đáng.
“ Sư phụ hôm nay sao thế? Cho dù không giúp mình cũng không nên nhắm vào mình như thế chứ.” Lăng Hàn Phong nghĩ hoài nghĩ không thấu vì sao sư phụ lại nhắm luôn cả mình.
Thực ra cũng không có gì khó hiểu quả. Cả hai tuy có quan hệ sư đồ với nhau, nhưng Lăng Hàn Phong bái sư còn chưa đầy một năm, thời gian hai người gặp nhau có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, sao có tình cảm sâu đậm được chứ? Nếu như là ngày thường, còn có thể thiên vị đôi chút. Nhưng hiện giờ thí luyện liên tông môn, không chỉ người của Thánh Hỏa Tông nhìn vào, ngay cả tứ đại môn phái kia cũng đang soi mói kình địch của mình từng chút một. Nếu như chuyện hãm hại đồng môn bị lan truyền ra ngoài, không chỉ bản thân Vương trưởng lão bẽ mặt, ngay cả tông môn cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Quan trọng nhất là, đệ tử sở hữu võ hồn cấp 6 dưới tay Vương trưởng lão cũng không phải là ít, Lăng Hàn Phong không phải là duy nhất, nên không có chuyện nâng hắn như nâng trứng vàng được. Trừ khi hắn sở hữu võ hồn quý hiếm như Thẩm Thùy Vân thì còn may ra.
Ông ta không muốn vì một tên đệ tử mới thu nhận chưa được bao lâu mà hủy hoại hết thanh danh mà mình gầy dựng bấy nhiêu năm nay. Nên mới có màn nắn gân đệ tử của mình và đối thủ của hắn.
Nếu như mày ngoan ngoãn nghe lời, mày tốt tao tốt, mọi người đều tốt. Còn nếu phất lờ lời nói của tao mà đi làm càng, thì đừng trách lão này vô tình.
“ Ngoài ra, trước khi vào bí cảnh, cần phải có một đội trưởng dẫn đội. Đội trưởng có trách nhiệm tập hợp, hỗ trợ, lập kế hoạch và phân công nhiệm vụ cho các thành viên trong đội. Vào tới bí cảnh, mệnh lệnh của đội trưởng là tuyệt đối, nếu như có ai dám làm trái lời, sau khi rời khỏi bí cảnh, sẽ bị xử phạt theo quy định của tông môn.” Ngưng một hồi, lại tiếp: “ Tất nhiên, không có nghĩ là đội trưởng thì có quyền đưa ra những yêu cầu bất hợp lý, nếu như những mệnh lệnh bất hợp lý và nguy hại tới tính mạng của bản thân, có quyền từ chối. Nhưng phải có chứng cứ rõ ràng để chứng minh bản thân đúng khi từ chối nhiệm vụ được giao.”
Nghe xong câu này, không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm. Sợ chỉ sợ mình có mối hiềm khích với đội trưởng, đội trưởng giao cho những nhiệm vụ đâm đầu vào cái chết cũng phải tuân theo, tới lúc không biết đi khóc với ai đây.
“ Sau khi tham khảo với Lý trưởng lão, cả hai nhất trí lần này chức đội trưởng sẽ giao cho Tống Thiên Hành đảm nhận.” Dưới ánh mắt kỳ vọng hồi hộp của Lăng Hàn Phong, Vương trưởng lão nói ra ứng viên đảm nhận chức đội trưởng lần này.
“ Cái gì ~~~~!! Vì sao lại là tên Tống Thiên Hành kia chứ? Đệ tử không phục ~~!!” Lăng Hàn Phong gần như mất lý trí cắn răng gào thét lên.
Để cho đối thủ cạnh tranh đè đầu cưỡi cổ mình, với cái tính cách của con rắn độc chịu nổi mới lạ á.
Nhưng hắn càng làm thế càng trở nên mất điểm trong mắt Vương trưởng lão mà thôi.
Ấy ấy, bộ không thấy lúc này sắc mặt của Vương trưởng lão đã đen xì như than rồi sao. Nếu như không phải Lý trưởng lão kéo lại, e rằng đã một chưởng vỗ chết tên đệ tử không biết nghe lời này rồi.
Mày không phục? Mày lấy gì không phục? Không phục sao lúc thi đấu lôi đài không cố gắng thêm chút, giờ bị đối thủ ném ra khỏi lôi đài không lọt được vào tốp 5, trở thành kẻ bại trận lấy gì mà không phục kẻ đã từng chiến thắng mình chứ?
Tôn sư trọng đạo! Mày biết thế nào là tôn sư trọng đạo không?
Nếu như người tuyên bố là Lý trưởng lão, mày lên tiếng phản đối tao cũng không nói. Nhưng nên nhớ tao là sư phụ của mày, trước mặt bao nhiêu người mà mày vùng lên gào lớn phản đối lời nói của tao, mày có còn xem tao là sư phụ của mày không hả? Giờ mày chưa đủ lông đủ cánh đã như thế rồi, sau này đủ lông đủ cách chắc tên sư phụ như tao sẽ bị mày đá sang một bên đúng không?
Lẽ ra Vương trưởng lão đã có chút không vui khi để cho đệ tử của đối thủ cạnh tranh nắm chức đội trưởng rồi, nhưng ai biểu tên đệ tử của mình bị loại ngay vòng tốp mười chứ? Suy qua nghĩ lại, lựa chọn năm người xếp hạng cao nhất trong tốp 5, chỉ duy nhất mỗi Tống Thiên Hành là đủ điều kiện nhất để giữ chức đội trưởng lần này.
Lẽ ra người đủ tư cách nhất giữ chức đội trưởng này là Dương Diễn mới đúng. Chỉ là tính cách của hắn thích đơn độc hành sự, bảo hắn trở thành chỉ huy cũa nhóm quả thật miễn cưỡng quá đi.
Còn Thiết Hạo Nam, hữu dũng vô mưu, tính khí nóng nảy, có thể dẹp sang một bên.
Chu Nhất Thông? Bộ muốn Thánh Hỏa Tông biến thành biệt đội đê tiện bỉ ổi sao? Giao chức đội trưởng cho hắn không khác nào giao trứng cho ác cả.
Còn Tư Mã Phong Vân, đa mưu túc trí, điềm tĩnh tự tin, có tố chất trở thành thủ lĩnh, lẽ ra là ứng viên sáng giá nhất sau Dương Diễn. Chỉ là hắn là người của Huyết Lang Bang. Tên tuổi của Huyết Lang Bang có thể nói là thối không thể tả ở trong tông môn. Để cho Tư Mã Phong Vân nắm chức đội trưởng, chắc chắn sẽ có nhiều người không phục lên tiếng phản đối cho mà xem.
Suy qua nghĩ lại, chỉ còn mỗi mình Tống Thiên Hành, cũng là người điềm tĩnh tự tin, tuy thực lực không cao, không đa mưu túc trí như Tư Mã Phong Vân, nhưng quan trọng nhất là tác phong của hắn trong tông môn thân thiện gần gũi, có quan hệ tốt với hầu hết đệ tử trong tông môn. Giao chức đội trưởng cho hắn, mọi người cũng sẽ chấp nhận không nói gì.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Lý trưởng lão, để chứng tỏ bản thân là người công tư phân minh, Vương trưởng lão đã cắn răng chấp nhận điều đó. Cơn giận còn chịu kịp nguôi, lúc này tên đệ tử cưng chọc thẳng vào núi lửa có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, không chết cũng thành tàn phế cho mà xem.
Lăng Hàn Phong đã cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy sư phụ của mình có xu hướng bùng nổ, chỉ là hắn vẫn vô cùng không cam tâm khi phải tuân theo lời chỉ huy của đối thủ cạnh tranh của mình.
Tên khốn này từ lúc xem xong hình ảnh “ cấm trẻ em dưới 18 tuổi” giữa Dương Kiệt và Diệp Tuyền, đã gần như mất hết lý trí, trí tuệ bị kéo xuống tới mức thảm hại, giống như một con chó điên gặp ai cũng muốn cắn vài cái.
“ Quyết định này đã được lão phu và Vương trưởng lão bàn bạc kỹ lưỡng, tuyệt đối không thay đổi. Mọi người hãy tuân theo những gì ban trưởng lão đề ra, nếu ai có ý kiến gì, có thể quay đầu trở về tông môn, đừng tham gia thí luyện nữa.” Lý trưởng lão nhanh chóng đứng ra “cứu bồ”, không cho Lăng Hàn Phong cơ hội nói tiếp, vẫy vẫy tay cho đám đệ tử rời khỏi để chuẩn bị, riêng Tống Thiên Hành được giữ lại để trao đổi dặn dò thêm về nhiệm vụ đội trưởng của mình.
-----
Xoảng ~~~ xoảng ~~~ xoảng ~~~~!!
Lăng Hàn Phong lại tiếp tục trò trút giận lên đồ vật trong chiếc lều của mình. Không ngừng ném bỏ những thứ mà mình vơ lấy được.
“ Tống Thiên Hành, đừng mong tao phục tùng sự chỉ huy của mày, cho dù sau này bị trừng phạt đi nữa.” Rắn Độc nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ quát.
“ Lăng sư đệ hãy bình tĩnh, cho dù Tống Thiên Hành giữ chức đội trưởng đi nữa, chỉ cần sau khi vào tới bí cảnh, chúng ta tránh mặt hắn, hắn cũng không có cơ hội để ra lệnh cho chúng ta, không phải sao?” Tư Mã Phong Vân thản nhiên ngồi sang một bên coi Lăng Hàn Phong biểu diễn nãy giờ, cảm thấy thời gian thích hợp, lập tức lên tiếng an ủi.
“ Biết thế, nhưng vẫn cảm thấy ấm ức trong lòng.” Lăng Hàn Phong hít sâu vài hơi vào người để bình tâm lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có cái gai đâm thẳng vào, khó chịu vô cùng.
“ Mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta chính là con heo mập kia. Chỉ cần trừ khử con heo mập xong, nếu Lăng sư đệ cảm thấy tên Tống Thiên Hành ngứa mắt, chúng ta có thể xử lý luôn hắn cũng chưa muộn mà.” Mặc dù trong lòng vô cùng khinh bỉ con rắn độc bất tài vô dụng nhưng tính khí cao ngạo ngút trời này, nhưng dù sao cả đám đã cùng chung một con thuyền, đành phải chìu theo ý hắn. Tất nhiên, đó chỉ là lời hứa suông mà thôi, trừ khử Tống Thiên Hành? Nằm mơ đi, hắn là ….
“ Thật chứ??” Nghe thấy có thể trừ khử luôn cái gai trong mắt, Lăng Hàn Phong tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.
“ Đương nhiên, nhưng trước hết, chúng ta cần mượn thêm một con dao nữa để thực hiện mục đích của chúng ta. Phía bên kia chắc có người sẽ vô cùng vui vẻ trở thành con dao đó nhỉ?” Tư Mã Phong Vân vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ về phía khu vực của Thiên Kiếm Tông.
“ Thế nhưng, cấu kết với người ngoài hãm hại đồng môn, nếu như để chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy.” Lăng Hàn Phong vẫn còn do dự chưa quyết.
Mẹ kiếp! Làm việc lớn mà tiếc thân, sợ cái này sợ cái kia thì còn làm ăn được gì nữa.
Tư Mã Phong Vân càng ngày càng thất vọng về tên đồng đội của mình, nếu như không phải đã lỡ kéo hắn lên tàu giặc rồi, nếu không phải sợ lật thuyền giữa chừng, thậm chí có chút muốn đá hắn xuống biển để chết quách đi cho rồi. Cũng may là mình vẫn còn một lá át chủ bài quan trọng trong tay, chứ chỉ dựa vào con rắn độc này không chừng hư bột hư đường hết.
Trong đôi mắt Tư Mã Phong Vân lóe qua tia sáng chán ghét, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cái gì, cấu kết với người ngoài? Có sao? Sao ta không biết vậy? Chúng ta chỉ là đang thảo luận và truy lùng kẻ thù của mình, ai ngờ có một tên người ngoài lén lén ẩn nấp ở gần đó nghe hết toàn bộ thông tin vị trí của con heo mập đó. Liên quan gì tới chúng ta chứ? Vả lại,….” Nói tới đây, trên môi Tư Mã Phong Vân lộ ra nụ cười hiểm ác: “ đối phương có cơ hội để lan truyền ra hay không đã là một vấn đề rồi.”
“ ý của sư huynh là …” Lăng Hàn Phong làm động tác cứa cổ.
“ hô hô, đúng mà không đúng.’ “ Là sao?” “ Vì người giết chúng rõ ràng là con heo mập kia, đâu liên quan gì tới chúng ta, đúng không nè?”
“ hahahaha ~~~, hiểu rồi, hiểu rồi. Đâu liên quan gì tới chúng ta, do chúng tự cắn nhau thôi mà.” Cả hai cùng cười phá lên một cách đầy ranh hiểm. Khiến cho Tạ Thế Hào nãy giờ vẫn ngồi ở một bên yên lặng nghe nhìn không kềm được run bắn người lên vì ớn lạnh.
Mình có sai lầm khi liên minh với hai tên ranh hiểm này không nhỉ??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.