Này muốn chết hả?” Diệp Tuyền cắn răng phẫn nộ quát.
“ Đâu có, tôi chỉ muốn trả ơn cho sư tỷ thôi mà, ông bà có câu “uống nước nhớ nguồn, ăn khế trả vàng”, người ta có ơn với mình thì phải trả chứ biết sao bây giờ, quân tử có thù phải trả, có ơn phải báo, mặc dù tôi cũng không muốn điều đó, nhưng ai biểu tôi là chính nhân quân tử làm gì.”
Nói tới sau cùng, lắc đầu thở dài một tiếng.
Diệp Tuyền lập tức tạo ra tư thế muốn nôn ói.
Sau cười chửi cãi nhau vài câu xong, Dương Kiệt dẫn theo Diệp Tuyền đi vào trang viên của mình, đi thẳng tới phòng khách.
“ Thông cảm, vừa mới vào sống trong trang viên này, không có thời gian đi thu gom hàng hóa thực phẩm, nên không thể mang trà ra chiêu đãi.”
‘ Xì, tôi còn không biết ông sao? Cho dù có ông cũng chẳng bao giờ mang ra chiêu đãi tôi đâu, cái đồ hám tiền, đồ keo kiệt ~~!”
Diệp Tuyền tỏ vẻ bất bình cắn răng chửi.
“ Này này, cô đừng có vu oan cho tôi à nha, cho dù là người quen, tôi cũng sẽ tố cô cái tội vu khống đấy nhé.” Dương Kiệt không hài lòng phản bác.
“ Ông chính là đồ keo kiệt, bộ tôi nói không đúng sao?”
“ Cái này gọi là tiết kiệm, chứ không phải keo kiệt.”
“ Nói chung là keo biệt bủn xỉn ~~~!”
“ Thôi, thôi, tôi không cãi với cô nữa. Lúc nãy Lâm sư tỷ nói về tỷ võ tông môn hằng năm, là vụ gì vậy?”
Dương Kiệt mang theo vẻ mặt tò mò hiếu kỳ hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lu-dai-nao-di-gioi/1596698/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.