Quý Quân Lăng mới sáng sớm đã đi vào rừng cây đọc sách.
Trước mắt đã vào cuối thu, nơi nơi đều hiu quạnh, hắn nhìn thấy bèn rơi lệ, xúc động làm vài bài thơ về thu buồn bã. Nhất thời hứng trí, quên cả giờ giấc, đợi đến khi hắn cảm thấy đói bụng thì đã qua giờ dùng cơm trưa, mà tân nương mới thú cũng cũng không hề đưa cơm lại.
Nhắc tới, Quý Quân Lăng đối với vị tân phu nhân này thật sự có một trăm hai mươi cái không hài lòng. Bộ dáng đoan trang nhưng cái gì cũng không chịu làm.
Trước kia, lúc còn lão quản gia, chính y chưa từng phải suy nghĩ về sinh kế. Nàng lại hảo, một chút cũng không đem trượng phu để trong lòng. Rõ ràng đã qua giờ cơm, cũng không hề nhớ đem cơm cho hắn. Chỉ biết suốt ngày khóc, khóc, khóc. Vừa nhìn liền mất hứng, sớm biết như vậy y sẽ không cần thú nàng.
Chính là lão quản gia nói rằng cho phụ thân đính ước thông gia, y đường đường là người đọc sách, sao có thể làm được sự tình bội bạc như thế.
Nên mặc kệ trong lòng nhìn Trương gia hở chút là tiền, cảm thấy bất mãn hết sức, y vẫn kiên trì cưới nữ nhân nhà đó về. Kết quả chứng minh đích thực hắn đã làm sai.
Lúc đầu bọn họ cư nhiên vọng tưởng hắn sẽ ở rể, sau lại đưa tới rất nhiều đồ cưới. Từng hành động đều khiêu khích mấu chốt việc hắn là người đọc sách. Loại chuyện nhục nhã này quả thật làm cho hắn xấu hổ muốn chết.
Nếu hắn không kiên trì nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-le-vat-nhieu/121860/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.