*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Vấn Cừ mặc dù đã đợi trong hốc núi ba năm, nhưng yêu cầu với đồ ăn cũng không vì ngày nào cũng phải ăn chung nồi với công nhân đào đất mà hạ thấp đi chút nào.
Quán ăn Mã Lượng dẫn hắn tới, hắn không hề vừa lòng, vì trên bảng hiệu có một quả ớt.
"Tao không ăn cay." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không cay, mày chịu, chịu được." Mã Lượng nói.
"Quả ớt vẽ to như thế," Tôn Vấn Cừ vẫn kiên quyết không xuống xe, "Không còn chỗ khác để chọn à?"
"Ai ya!" Mã Lượng bất đắc dĩ mà khởi động xe lần nữa, "Lắm chuyện, Thổ, Thổ, Thổ..."
"Mày mới thổ*." Tôn Vấn Cừ nói.
*thổ: ý là quê mùa, nhà kê etc...
"Thổ Nhĩ Kỳ," Mã Lượng dùng sức đập một cái lên vô lăng, "Đồ ăn! Ăn không?"
"Ăn." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
Thật ra thì thức ăn trong công trường cũng không tệ, mỗi ngày đều có hoa quả đi kèm, chỉ là mỗi lần xào đều xào một chậu to, mùi vị không thể ngẫm nghĩ được, vừa nghĩ đến là cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Nhưng nếu không phải đầu bếp là người Hồ Nam, ba năm nay, bữa nào cũng là ớt, Tôn Vấn Cừ cũng sẽ không đến mức vừa nhìn thấy quả ớt trên bảng hiệu đã muốn vùng lên phản kháng.
Nói ra thì, hắn cũng thật sự bội phục bản thân mình, đối mặt với chính sách tàn bạo của cha, anh dũng ngoan cường......ăn ớt ba năm.
Quán đồ ăn Thổ Nhĩ Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/35234/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.