Cả đêm đó bình an vô sự, không có thú dữ nhỏ, không có thứ gì đột nhiên nhào ra từ đêm đen, có điều, Tôn Vấn Cừ biết được rõ ràng như vậy, là vì hắn bị đám người không hiểu sao lại có thể đồng lòng làm phiền đến mức cả đêm không ngủ.
Qua nửa đêm, không dễ gì mà mơ màng được một lúc, chưa bao lâu đã bị đám người xem mặt trời mọc đánh thức, âm thanh kinh ngạc ồ à ầm đến mức sập xà nhà, vang lên ầm ầm đến mức mí mắt Tôn Vấn Cừ cũng sắp bị toét ra.
Hắn không tham gia họat động gào thét ngắm mặt trời mọc, đến lúc mọi người đã trở về trại bắt đầu làm bữa sáng, Phương Trì đưa cho hắn một hộp ngậm viên ngậm nhân sâm.
"Cái thứ này, vị y như gặm vụn gỗ," Tôn Vấn Cừ lấy một viên ra ngậm, "Có tác dụng không?"
"Không biết, tôi chưa từng ăn," Phương Trì nói, "Tôi toàn chuẩn bị cho mấy tay mơ giả vờ trâu bò mới đi được hai tiếng đã phải bò."
"Cút đi," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Nói cho cậu biết, người khác nói với tôi như thế, tôi đã sớm trở mặt rồi."
"Giờ anh không dám trở mặt với tôi." Phương Trì cầm hộp sữa từ từ uống.
"Ồ, chắc chắn thế?" Tôn Vấn Cừ vui vẻ.
"Chỉ cần biết cả nhóm người anh hiện giờ," Phương Trì nhìn hắn, "Nếu anh thật sự không đi nổi, có thể đưa anh xuống cũng chỉ có tôi."
Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa, lời này của Phương Trì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/2007725/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.