"Tối?" Tôn Vấn Cừ ngây người, "Cậu không mệt à?"
"Không mệt lắm," Phương Trì xoa mũi, cau mày, "Tôi chỉ là muốn...tâm sự thôi."
"Được." Tôn Vấn Cừ không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu.
"Mâu thuẫn" của Tiếu Nhất Minh với trong nhà, xem ra cũng không phải chỉ là một chút, cũng không phải mâu thuẫn bình thường, mâu thuẫn này còn có thể ảnh hưởng trực tiếp tới tâm trạng của Phương Trì.
Xe vẫn luôn lái tới sân sau, Phương Trì không nói gì nữa, không biết là đang nghĩ gì.
Ông nội bà nội cũng không biết bọn họ sẽ về lúc này, giờ đang chuẩn bị đi ngủ.
Tiểu Tử ở sân trước chắc đã nghe được tiếng động ở phía sau, không thì là ngửi thấy mùi, vừa chạy vừa kêu.
"Là ai!" Ông nội nhặt cái cuốc đi ra.
"Con con con con," Phương Trì hô liên tiếp, "Ông nội! Là con! Con với Thủy Cừ!"
"Tiểu Trì?" Ông nội bật đèn sân sau lên, kinh ngạc trên mặt còn chưa biến mất, nụ cười đã lộ ra, "Ai u, sao hai đứa lại về giờ này!"
"Cái gì?" Bà nội chạy tới, "Thằng ranh con về rồi à?"
"Cậu ấy không chờ được," Tôn Vấn Cừ khóa xe, "Giục phải về ngay, vừa ra khỏi phòng thi là lái xe về luôn."
Ông bà nội có lẽ cũng nhớ Phương Trì, vừa thấy Phương Trì về rồi, cảm thấy cũng không cần ngủ nữa, vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.
"Chắc chắn chưa ăn đâu mà!" Bà nội nói xong liền đi về phía nhà bếp.
"Ăn rồi, thật mà,"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/2007635/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.