Phương Trì thật sự không nghĩ tới sẽ vô tình gặp Lý Bác Văn ở đây, trời lạnh như vậy, lại còn muộn lắm rồi, nếu như không phải cứ nhìn thấy Lý Bác Văn là muốn đánh, cậu còn thật lòng cảm thấy người này rất yêu nghề.
Muốn đánh Lý Bác Văn.
Muốn đánh gã.
Giẫm lên mặt gã.
Buộc gã vào tảng đá ném xuống sông.
"Phương Trì?" Đèn khẩn cấp trong tay Lý Bác Văn sáng lên, chiếu lại phía cậu, cướp mất ánh đèn pin trên mặt Phương Trì, "Cậu bị điên à!"
"Câu này anh tự hỏi lại anh đi," Phương Trì tắt đèn pin cầm tay đi, thò tay vào trong túi, híp mắt lại nhìn ánh đèn khẩn cấp, "Tôi đếm ba tiếng, anh còn lấy cái thứ đồ chơi này chiếu lên mặt tôi, tôi sẽ cho anh biết bơi mùa đông là thế nào."
Lý Bác Văn hơi do dự, lúc Phương Trì đếm "một", gã ấn xuống chuôi đèn khẩn cấp, chiếu lên mặt Tiểu Tử.
Tiểu Tử kêu hai tiếng về phía gã.
"Hai." Phương Trì đếm.
"Cậu là chó à?" Lý Bác Văn lại quay đèn sang bên cạnh nói.
"Đúng." Phương Trì nói.
Lý Bác Văn không hề hé răng, đứng ở xe nhìn cậu.
Phương Trì đi về sân phía sau lưng gã, khu vực này cũng chỉ là tùy tiện dùng cành cây gậy gỗ gì đó vây lại, diện tích không nhỏ, nhưng mấy căn phòng rất cũ kỹ, cũng chẳng có ai ở.
Trong sân có dựng lên căn phòng đơn sơ, trông có vẻ là tạm thời dùng làm kho, bên trong có không ít thứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/2007564/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.