Chương trước
Chương sau
Nó là một con mèo hoang.

Một con mèo hoang được con mèo hoang khác sinh ra, không có tên tuổi, chỉ có giới tính và màu lông.

Giai, vàng.

Mẹ nó cũng là một con mèo lông vàng, thế nhưng ngoài giới tính và màu lông, mẹ của nó còn có cả tên nữa, tên là Hoàng đại pháo.

Thật ra nó cảm thấy, mẹ nó chẳng hề giống đại pháo gì cả, thế nhưng cái kẻ ngày ngày đeo cặp đi ngang qua kia, vẫn luôn cố tình mà gọi mẹ nó là Hoàng đại pháo.

Trong khu dân cư này, có rất nhiều bác gái cho mèo ăn, những bác gái này mẹ nó đều biết, thế nhưng người này chỉ có một lần đưa bánh bao đang ăn dở cho mẹ, mẹ nó không quen người này, cho nên mỗi lúc người này đi qua, mẹ nó đều sẽ giấu nó và anh chị em vào trong ổ rơm.

Có điều, nó vốn có ba anh chị em, giờ chỉ còn lại mình nó.

Người này là học sinh, lần nào đi qua cũng đều đang mặc quần áo thể thao, có một lần cậu ta đi qua, đột nhiên ngồi xổm xuống, tự giới thiệu bản thân với mẹ nó: "Chào Hoàng đại pháo, tao là Phương Trì."

Mẹ nó có vẻ vẫn chưa nghĩ ra được tại sao mình lại tự nhiên có một cái tên vừa khó nghe lại vừa không đâu ra đâu như vậy, cậu học sinh tên Phương Trì này vẫn kiên trì gọi mẹ nó là Hoàng đại pháo, mà mẹ nó chưa từng đáp lại, nếu như không phải vì nghĩ đến an toàn của mèo hoang, mẹ chắc chắn đã không để ý tới cậu ta.

Thế nhưng, mẹ chẳng thể nào che chở được cho nó lâu, một ngày nào đó mẹ đã rời khỏi ổ rơm ra ngoài đi lòng vòng, rồi chẳng trở về nữa.

Bên trong ổ rơm chỉ còn lại mình nó.

Một ngày, rồi hai ngày, trời đổ một cơn mưa, nó cảm giác mình bị cảm, mà mẹ lại chẳng trở về, nó không dám rời đi, các bác gái đến cho ăn cũng không biết mẹ nó đã đi đâu.

Ba ngày, rồi bốn ngày.

Vừa đói bụng vừa khó chịu, nó cảm thấy mình sắp chết rồi, bản năng cầu sinh khiến nó vào lúc cái người tên Phương Trì kia đi ngang qua, liền giãy dụa bò ra từ trong ổ rơm.

"A?" Phương Trì nhìn thấy nó, cúi người xuống nhìn nó, "Đại Pháo? Mày nhỏ đi à?"

Nó chật vật quay người, định bò lại bên trong ổ rơm, cảm thấy chỉ số thông minh của cái người Phương Trì này rất đáng buồn.

Nhưng nó chưa thành công, Phương Trì vòng tay tới bế nó lên.

"Mày là..." Phương Trì lật nó qua nhìn qua bụng, "...Con trai Hoàng đại pháo?"

Nó rất bực bội, uể oải meo một tiếng, bày tỏ không hài lòng với việc Phương Trì tự tiện kiểm tra ** nhỏ của nó.

"Mày bị ốm à? Mẹ mày đâu rồi?" Phương Trì cởi mũ trên đầu xuống, thả nó vào trong, "Mày theo tao về đi, cảm giác mày sắp chết rồi."

Cứ như vậy, nó bị Phương Trì dùng một cái mũ mang về nhà cậu ta.

"Hôm nay muộn quá rồi," Phương Trì nói với nó, "Hoàng tổng, mày uống ít nước trước, ăn ít đồ ăn, ngày mai tao dẫn mày đi khám."

Hoàng tổng?

Người này vẫn cứ luôn tự tiện đặt tên cho mèo như vậy à?

IQ thấp thế này, làm thế nào mà lớn được như vậy....

Hình như còn là sống một mình?

Nó ốm hình như cũng không nhẹ, Phương Trì ngày nào cũng mang nó tới bệnh viện tiêm, còn cầm theo thuốc về ép buộc rót vào trong miệng nó.

Thuốc khó uống vô cùng, khó uống đến mức nước mắt nước mũi nó đều chảy ra giàn dụa.

Thế nhưng sau khoảng một tuần, nó đã lại được sức, không biết là vì thuốc phát huy công dụng, hay là nó thực sự không thể chịu nổi cái cách Phương Trì tay chân vụng về bón thuốc cho nó nữa.

Tóm lại là đã khỏe.

Khỏe thì hẳn là nên đi.

Thế nhưng, nó phát hiện ra nó không đi được.

Phương Trì ngày nào lúc đi học cũng sẽ lấy bát chuẩn bị sẵn một bát thức ăn cho mèo, một bát nước, sau đó nhốt nó ở nhà, cửa sổ cũng đóng chặt.

Nó tìm cả nhà rồi, cũng chẳng tìm được một chỗ nào có thể ra được bên ngoài.

Nó cảm thấy rất oan ức.

Nó là một con mèo hoang, một con mèo hoang sinh sống bên trong trời đất, một con mèo hoang sống dưới ánh nắng ánh sao, giờ ấy vậy mà cứ tự nhiên bị một loài người IQ không hề cao nhốt lại!

Nó có hơi bực bội mà đá thức ăn cho mèo Phương Trì đặt trong hộc tủ xuống đất.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này viết chơi dưới góc nhìn của Hoàng tổng, cho nên Vip chương chỉ để 1000 chữ (bởi vì không thể ít hơn),5000 chữ còn lại để trong phần "tác giả có lời muốn nói", mọi người cùng nhau thả lỏng đi, ngày mai là phiên ngoại của Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc.

Lúc Phương Trì trở về, nhìn thấy thức ăn cho mèo văng ra giữa đất hình như có hơi bực mình, thu dọn thức ăn cho mèo xong, liền chỉ vào mũi nó nói: "Hoàng tổng, tao nói cho mày biết, mày mà đá một lần nữa tao ném mày ra ngoài, cho mày lang thang cơ nhỡ ngoài đường."

Nó rất bất ngờ, vui vẻ vô cùng.

Thế nên, ngày thứ hai nó lại đẩy túi thức ăn cho mèo xuống.

Lúc Phương Trì trở về, một lần nữa lại chỉ vào mũi nó nói: "Mày có bị làm sao không, đẩy một lần nữa là tao vứt mày ra ngoài đấy!"

Ngày thứ ba nó lại đẩy.

"Mày có gan, đẩy nữa là tao không nể tình nữa đâu!"

Ngày thứ tư nó lại đẩy.

"Không có lần sau nữa đâu!"

Ngày thứ năm.

"Mày có chướng ngại tâm lý gì đúng không?"

Ngày thứ sáu.

Phương Trì không nói gì.

Ngày thứ bảy, ngày thứ tám, Phương Trì vẫn không hề nói một lời, chỉ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ thức ăn cho mèo, rồi mở máy tính lên chơi.

Nó cảm thấy rất mê man, đã nói rõ ràng là vứt ra ngoài mà?

Một con người, sao có thể không giữ lời như thế?

Sao có thể nói không đáng tin như thế!

Phương Trì rút cuộc không còn nói với nó vứt nó ra ngoài nữa, dần dần nó đẩy cũng chẳng còn gì hay, chỉ là thi thoảng chán đời đẩy một cái, sau đó ngồi trong hộc tủ nhìn Phương Trì còng lưng thu dọn bãi chiến trường trên sàn.

Hơn nữa, nó phát hiện ra, khoảng thời gian này tâm trạng Phương Trì chẳng hề tốt đẹp gì, trên mặt chẳng thấy nụ cười, cũng không hay nói chuyện với nó, có lúc còn trở về rất muộn, mùi vị trên người ngửi cũng không như mùi ở trường học.

Nó cảm thấy, Phương Trì nhất định đã gặp chuyện gì rồi.

Mãi cho tới một ngày, nó nghe thấy Phương Trì nói điện thoại với ai đó, nói rằng định mang nó đến bệnh viện.

Cũng có ốm đau gì đâu! Sao lại phải đi bệnh viện?

Chờ chút đã, triệt sản là cái gì cơ?

"Giờ đã triệt sản được chưa? Tao chỉ sợ đến đầu xuân nó lại cả ngày ngao ngao ngao." Phương Trì nói.

Nó đột nhiên bừng tỉnh ra đây là ý gì, hoảng loạn mà cúi đầu nhìn ** nhỏ của mình.

Lại ngẩng đầu lên nhìn Phương Trì, người này tại sao có thể như vậy? Tâm trạng của mình không tốt lại lấy một con mèo ra trút giận? Triệt sản? Cắt ** nhỏ của một con mèo xuống, nhà ngươi có thể mãn nguyện được à!

Thế nhưng, cho dù nó có không muốn tới mức nào, ngày đó vẫn phải tới.

Phương Trì nhét nó vào trong balo mèo, mang theo ra ngoài, lên một chiếc xe taxi.

Xong rồi? Xong đời rồi sao? Chính là phải xong đời rồi!

Giờ nó mới cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, liều mạng giãy dụa trong balo mèo, vừa cào vừa tóm vừa kêu.

"Con mèo này tính tình chả tốt chút nào." Tài xế taxi nói.

Đúng đấy, đương nhiên là không tốt! Vào lúc thế này làm sao có thể tốt tính được nữa.

"...Giống tôi." Phương Trì nói, còn thở dài một hơi.

Ai giống nhà ngươi? Giống nhà ngươi cái gì? Giống trí thông minh à!

Mà lúc lái xe tới nửa đường, cứu tinh của nó xuất hiện, kế hoạch cắt ** hình như đã bị một người phá hoại! Phương Trì nhận một cuộc điện thoại, sau đó rất miễn cưỡng mà nói với tài xế thay đổi điểm đến.

Nó rất vui vẻ.

Nó còn một tia hi vọng.

Xe không biết lái tới nơi nào, Phương Trì mang nó xuống xe, nó nghe được giọng nói rất êm tai của một người đàn ông: "Mèo đâu? Lấy ra cho tôi chơi một lúc."

Sau đó Phương Trì liền đưa tay vào trong balo mèo, nó vừa nhìn thấy cái tay này, liền tức giận lao tới, độc ác cho hai cái tát.

Tay Phương Trì rụt trở lại, không chờ nó đuổi theo, một cái tay khác đã đưa vào.

Bàn tay này rất đẹp, ngón tay thon dài, trên đầu ngón tay còn mang theo hương thơm nhàn nhạt, nó giơ chân lên không nhúc nhích.

Bàn tay này nhẹ nhàng gãi gãi trên cằm nó hai cái, rồi lại gãi nhẹ trên cổ nó.

Dễ chịu!

Dễ chịu quá luôn!

Hoàn toàn khác với kiểu gãi dã man không hề dịu dàng chút nào của Phương Trì!

Nó cảm thấy vô cùng dễ chịu, lúc bàn tay này đưa xuống dưới bụng nó, nó nằm lên, để cho bàn tay này bế nó ra khỏi balo mèo.

Nó thích người đàn ông này.

Trên người người này có hương thơm dễ chịu, nhiệt độ cũng làm cho nó cảm thấy thoải mái, giọng nói cũng làm nó cảm thấy thư thái.

Nó thích người này nhẹ nhàng ôm lấy nó, thích đầu ngón tay người này nhẹ nhàng gãi ngứa bên trong bộ lông của nó.

Muốn đi với người này!

Không muốn Phương Trì!

Muốn người này cơ!

Người này cũng thích mèo, nó có thể cảm nhận được, cho nên nó muốn biểu hiện tốt một chút.

Người này cho nó ăn gì, nó đều vui vẻ ăn, cho nó uống nước nó cũng uống, còn cố hết sức meo meo, nỗ lực cọ cọ lên người người này.

Thế nhưng.

Không thành công.

Cái người đàn ông tên Tôn Vấn Cừ có giọng nói dễ nghe mùi thơm dễ ngửi này muốn để nó lại, mà đồ ki bo Phương Trì lại không đồng ý, chỉ để nó ở lại nhà Tôn Vấn Cừ một đêm.

Tôn Vấn Cừ trò chuyện với nó, còn viết chữ nữa, viết chính là Hoàng tổng xinh đẹp ghia, chữ còn đẹp hơn nhiều nét chữ như gà bới của Phương Trì, nó cũng chẳng ngại Tôn Vấn Cừ chê nó xấu.

Chỉ vì có thể ở bên Tôn Vấn Cừ, xấu thì xấu chứ sao.

Nhưng nó vẫn bị Phương Trì mang đi, lúc Phương Trì mang nó đi còn ầm ĩ với Tôn Vấn Cừ không vui, hình như là bực mình, Tôn Vấn Cừ cũng bực mình, còn ném cả bát.

Nó không biết hai người này bị làm sao, chỉ cảm thấy không hiểu.

Mà chuyện càng không hiểu hơn vẫn còn ở phía sau.

Phương Trì lúc ở nhà thường phàn nàn với nó rằng Tôn Vấn Cừ đáng ghét thế nào, mà ngày nào lại cũng đến nấu ăn cho Tôn Vấn Cừ.

Hơn nữa, còn không mang theo nó!

Một kẻ không tình nguyện, lại ngày nào cũng đi nấu cơm cho một người khác, mà một con mèo vô cùng tình nguyện, lại bị nhốt trong nhà không được gặp người kia!

Thế này là thế nào? Thế giới loài người đúng là không thể hiểu nổi!

Nhưng mà, ngày nào nó cũng chán tới mức nhìn chằm chằm Phương Trì, lại từ từ phát hiện ra Phương Trì hình như cũng không phải là không muốn tới nấu cơm đến vậy, mới đầu đúng là không muốn, mà dần dà lại không khó chịu như vậy nữa.

Thế nhưng IQ của Phương Trì quá thấp, cậu ta hình như còn chưa phát hiện ra thay đổi của mình.

Nó thở dài, liếm liếm móng mình.

Cái kẻ kém thông minh này gần đây cứ hay ở cùng Tôn Vấn Cừ, lúc về nhà sẽ mang theo mùi hương của Tôn Vấn Cừ, tuy rất nhạt, nhưng nó vẫn có thể ngửi được.

Số lần Phương Trì nhắc tới Tôn Vấn Cừ với nó cũng ngày càng nhiều.

Tôn Vấn Cừ thế này, Tôn Vấn Cừ thế kia, mỗi ngày lúc nó đang ngủ, Phương Trì vẫn có thể làm nó tỉnh lại, xoa người nó một cách chẳng hề thoải mái chút nào, rồi oán giận chê trách đủ kiểu.

Một mặt thì ghét bỏ, một mặt lại suốt ngày dính lấy nhau, không biết xấu hổ, hừ!

Một mặt thì ghét bỏ, một mặt lại dán tranh Tôn Vấn Cừ vẽ lên tường, tranh người ta vẽ là Hoàng tổng ok! Cũng không phải vẽ nhà ngươi!

Còn công khai hỏi Hoàng tổng có phải là rất muốn ở cùng Tôn Vấn Cừ không? Nhà ngươi nghĩ hay lắm.

Quả thực không còn gì để nói với người này.

Có điều, trạng thái thế này cũng không kéo dài lâu.

Có một ngày, Phương Trì tự nhiên rất mất mát trở về.

Đúng, là mất mát.

Dùng kinh nghiệm của một con mèo hoang như nó, cái kẻ kém thông minh này hình như là thất tình rồi.

Những ngày tháng nó sinh sống bên trong ổ rơm, từng gặp rất nhiều người như vậy, có vài người mất mát, có vài người thất vọng, có vài người mê man, có vài người sẽ khóc.

Những kẻ này, gọi chung là kẻ thất tình.

Phương Trì chẳng khác gì bộ dạng này, lúc làm bài tập, lúc nấu mì, lúc ngây người, lúc cho nó ăn, đều tự nhiên lại xuất thần.

Chỉ là không khóc thôi.

Nó cảm thấy Phương Trì hẳn là rất khó chịu, bởi vì nó cũng khó chịu.

Phương Trì không đến gặp Tôn Vấn Cừ nữa, lúc trở về không có hương vị Tôn Vấn Cừ trên người, cũng không nhắc tới Tôn Vấn Cừ với nó nữa.

Nó cũng thất tình theo.

Tết Phương Trì được nghỉ, nhét nó vào trong balo mèo, không biết định mang nó đi đâu.

Nó cảm thấy đoạn đường này quả thực là sắp chết tới nơi, đủ loại âm thanh mùi vị rối như tơ vò, còn xóc không yên.

Chờ cho nó cuối cùng cũng coi như bị hành hạ đến tận lúc Phương Trì mang nó xuống xe, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy một cái lưỡi to, nghe thấy tiếng kêu hệch hệch hệch.

Má ơi!

Một con chó!

Còn sủa về phía nó! Văng hết nước bọt ra ngoài luôn!

Quá là đáng sợ, nó xù hết lông, bên trong khiếp sợ và kinh hãi, nhăn răng với cửa balo mèo đưa ra cảnh cáo.

Con chó ngu đần! Dám lại đây mày chết chắc!

Chết chắc luôn!

Giây phút này, nó nhớ Tôn Vấn Cừ da diết, nhớ giọng nói dễ nghe của anh, nhớ bàn tay dịu dàng của anh, nhớ áo khoác ấm áp của anh.

Giờ là nhà Phương Trì, đến lúc này nó mới biết thì ra Phương Trì không phải sống một mình, người này có người nhà, còn có cả một con chó!

Nó còn chưa làm quen được với thay đổi khổng lồ của hoàn cảnh, Phương Trì vậy mà đã để nó xuống, một mình bỏ chạy!

Cứ thế chạy! Đã vậy còn mang theo một con chó chạy!

Mang một con chó, còn không mang một con mèo!

Đây là lựa chọn ngu si tới mức nào cơ chứ...

Ngay lúc nó đang mê man, có người mở balo mèo ra.

Cánh cửa dẫn ra thế giới cứ như vậy mở ra với nó, không có cửa sổ, cũng không có Phương Trì trông coi.

Nó hơi do dự, rồi nhảy từ trong balo mèo ra ngoài, trước mặt mấy người còn đang kinh ngạc thốt lên, nhảy lên gò củi, len mình qua mấy bàn tay đang đưa về phía nó mà nhảy lên đầu tường.

Chạy chạy chạy!

Theo tường chạy ra ngoài.

Mà chạy chưa được bao lâu nó đã dừng lại, lạnh quá!

Còn không biết đường nữa.

Đây là đâu?

Không có những tòa nhà cao lớn quen thuộc, cũng không có đoàn người qua lại, càng không có xe chạy qua rầm rầm.

Mà có khác biệt, như là lạnh giá, như là thật nhiều cây, mùi thối kỳ lạ, còn có tiếng chó sủa!

Rất nhiều chó!

Nó đột nhiên không biết phải đi về hướng nào, ngồi trên đầu tường hơi mê man, đây là thế giới của loài chó à.......

"Meo."

Nó đột nhiên vểnh lỗ tai.

Giọng nói này...rất quen thuộc, rất êm tai, rất thân thiết!

"Meo."

Tuy rằng không hiểu đối phương đang meo cái quái gì mà meo, nhưng nó vẫn quay đầu lại, vì nó đã nghe ra được, đây là Tôn Vấn Cừ! Tôn Vấn Cừ! Tôn Vấn Cừ siêu đẹp trai! Tôn Vấn Cừ siêu dịu dàng!

Nó cũng đáp lại một tiếng, meo, em ở đây!

Mặt Tôn Vấn Cừ hé từ bên tường ra, meo.

Meo. Sao anh lại ở đây?

Meo.

Meo. Thật sự là anh sao?

Meo.

Meo. Anh có mang theo chó không?

Meo.

Meo meo. Phương Trì sao lại không chơi với anh? Có phải là anh không để ý tới cậu ta nữa không? Meo. Cậu ta còn thất tình nữa. Meo. Em nhìn thấy mà không nỡ lòng nào cạnh tranh với cậu ta, trông đáng thương lắm luôn.

Meo meo.

Tôn Vấn Cừ đưa tay về phía nó.

A a a a a, ngón tay này, mình yêu ngón tay này! Phương Trì cút mẹ đi! Nó nhanh chóng nhảy xuống, dụi dụi lên tay Tôn Vấn Cừ, cuối cùng cũng được cảm nhận ấm áp dịu dàng trên đôi bàn tay này.

Tôn Vấn Cừ bỏ nó vào trong áo khoác mình, điều này làm tâm trạng nó tốt lên rất nhiều.

Đương nhiên, nó cũng nhìn thấy được tâm trạng Phương Trì rất tốt, hơi thở nhẹ nhàng, bước chân cũng nhanh nhẹn, nó bám vào áo khoác Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hừm, trên mặt còn cười nữa.

Nó rút vào bên trong áo khoác, liếm liếm móng vuốt.

Loài người đúng là kỳ lạ, có chốc như vậy, đã thay đổi lớn đến thế.

Chỉ qua chớp mắt đã không thất tình nữa?

Nó thở dài, Phương Trì trông quá đáng thương, nó thật sự không nỡ khoe khoang với cậu ta là nó được Tôn Vấn Cừ âu yếm nữa.

Tôn Vấn Cừ cũng không giống trước đây lắm.

Nó còn nhớ tới lần đầu tiên nó nhìn thấy Tôn Vấn Cừ, ánh mắt Tôn Vấn Cừ nhìn Phương Trì lúc đó, không giống bây giờ.

Mà có gì không giống, nó lại cũng không chắc lắm, dù sao thì nó cũng chỉ là một con mèo, cũng không biết loài người suy nghĩ gì, chỉ biết là Tôn Vấn Cừ thích nhìn Phương Trì.

Phương Trì cũng thích nhìn anh.

Hai người bọn họ, ở những lúc đối phương không biết, mới nhìn đối phương.

Có hơi thần kinh.

Ở đây, sự chú ý của nó cũng không thể đặt hết lên người Tôn Vấn Cừ.

Dưới tầng có một con chó ngáo ngơ, ngày nào cũng chẳng có việc gì làm là sủa, vui cũng sủa, đói bụng cũng sủa, thấy người cũng sủa, vừa nghe thấy tiếng chó sủa, nó sẽ sợ giật nảy mình.

Thật là đáng ghét!

Hiện giờ, nó không muốn ra khỏi căn phòng này một chút nào, căn phòng này an toàn, chó không vào được, Tôn Vấn Cừ còn luôn ở trong phòng, Phương Trì cũng không cố bế nó đi, nó có thể tận tình ngủ bên trong cánh tay Tôn Vấn Cừ.

Có lúc Phương Trì cũng sẽ vào phòng, đọc sách ở đây, cũng chẳng biết có đọc thật hay không, vì cậu ta cứ nhìn về hướng Tôn Vấn Cừ.

Thật ra nó cũng hơi bực bội, nó phát hiện ra, tuy là Tôn Vấn Cừ cũng yêu thích nó, lúc rảnh rỗi sẽ vuốt lông gãi ngứa cho nó, mà càng nhiều lúc, anh sẽ ở cùng với Phương Trì.

Cùng nhau chạy bộ, có điều bị trẹo chân, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau nhìn nhau những lúc người kia không nhìn mình, còn tặng quà cho nhau, đều là đồ treo trên cổ, có hơi giống vòng cổ Phương Trì mua cho nó nhưng bị nó kéo ra.

Có lẽ hai loài yêu thích chính là khác nhau.

Đánh giá này, tại một buổi tối ngày nào đó, đã có thể chắc chắn.

Buổi tối hôm đó rất đáng sợ.

Cả thế giới đều như thể nổ tung, liên tục nổ, tiếng nổ mạnh to lớn, còn có đốm lửa nhỏ bay thẳng lên trời, văng khắp trời.

Đáng sợ vô cùng, Tôn Vấn Cừ vẫn luôn ôm nó, che lại hai tai nó, nó rất cảm động, mà không hiểu tại sao Tôn Vấn Cừ vẫn muốn đứng ở hiện trường vụ nổ, trông còn rất vui vẻ.

Phương Trì à, Phương Trì đương nhiên cũng rất vui vẻ, bởi vì cậu ta còn có thể đưa tay lên che hai tai Tôn Vấn Cừ mà.

Chuyện liền xảy ra trong tối ngày hôm đó.

Sau vụ nổ tung lớn, mọi người có lẽ là ăn mừng sống sót sau tai nạn, ăn một bữa to.

Phương Trì uống rất nhiều rượu, chạy vào trong phòng Tôn Vấn Cừ cướp giường.

Tôn Vấn Cừ cho Phương Trì một bao lì xì, bao lì xì này nó đã thấy rồi, Tôn Vấn Cừ bỏ tiền vào trong, còn vẽ một bức tranh bỏ vào.

Lần này, tranh không phải vẽ nó, mà là vẽ Phương Trì.

Lúc vẽ tranh, trên khóe miệng Tôn Vấn Cừ mang theo nụ cười, nó chưa từng thấy nụ cười như vậy bao giờ, rất đẹp.

Nó ôm Tôn Vấn Cừ, hỏi anh tại sao lại không vẽ mình, Tôn Vấn Cừ cũng không nói, chỉ gãi đầu của nó meo meo mấy tiếng.

Phương Trì lúc nhìn thấy bức tranh này thì rất vui, ngắm rất lâu, Tôn Vấn Cừ lại vẽ một bức của hắn, tặng cho Phương Trì.

Nó cảm thấy hơi đố kỵ, nhưng cũng không có gì, dù sao thì đồ kém thông minh Phương Trì trước đó đã không dễ chịu gì, trước đó còn buồn phiền lâu tới vậy.

Nó là một con mèo rộng lượng.

Thế nhưng chuyện tiếp theo, có hơi khiến mèo ta trở móng không kịp.

Hai người kia nằm trên giường nói chuyện, nói chuyện một lúc, tự nhiên lại hôn nhau.

Phương Trì ra tay trước, nhìn có vẻ rất kịch liệt, tình cảnh rất đáng xấu hổ.

Nó cho dù chỉ là một con mèo, nhưng lúc nhìn thấy tình cảnh này vẫn bị dọa sợ hết hồn, bốn cái chân cũng chẳng đủ che mắt.

Thế nhưng, ngoài ý muốn chính là, cái chuyện đáng xấu hổ này ấy vậy mà không được tiến hành hoàn chỉnh.

Phương Trì tự nhiên ngủ mất.

Để lại một Tôn Vấn Cừ tỉnh táo không hiểu ra sao.

Nó liếm liếm chân, Tôn Vấn Cừ nhất định là rất thất vọng, cũng như nó đến giờ vẫn chưa tìm được em mèo nào vừa lòng đẹp ý cả, Tôn Vấn Cừ đã hôn lên rồi, lại không còn.

Cái tên Phương Trì này cũng chẳng hăng hái gì cả, giữa lúc lòng người phấn chấn như vậy mà lại ngủ mất.

Còn không bằng con mèo.

Mọi chuyện kể từ sau khi Phương Trì ôm Tôn Vấn Cừ ngủ một đêm liền bắt đầu phát triển theo hướng kỳ quái.

Chuyện hôm đó như thể chưa từng xảy ra, ai cũng không nhắc tới, có lúc nó còn cảm thấy liệu có phải là mình quá khát khao có bạn gái mèo nên mới nhìn nhầm rồi.

Mà có một việc nó rất chắc chắn, Phương Trì thích Tôn Vấn Cừ, thích vô cùng, có khi còn thích hơn cả mình, còn Tôn Vấn Cừ thì...

Dù sao thì sau Tết Phương Trì vẫn luôn tới tìm Tôn Vấn Cừ, lần nào Tôn Vấn Cừ cũng rất phối hợp, cuối cùng đã không còn thái độ như lúc mới đầu nữa.

Lý do Phương Trì tìm Tôn Vấn Cừ rất nhiều, không làm được bài này, bảo Tôn Vấn Cừ giúp gọi ông đến nói chuyện này, nói là Hoàng tổng nhớ anh này... có điều cái này cũng không tính là mượn cớ được, đúng là nó có nhớ Tôn Vấn Cừ, nhưng Phương Trì lại nói như thể cậu ta không nhớ vậy, quá giả tạo.

Mỗi ngón tay Tôn Vấn Cừ cầm bát thôi cũng phải ngắm nửa ngày.

Sau đó, Tôn Vấn Cừ rất tri kỷ đến gặp Phương Trì vào ngày sinh nhật cậu ta, Phương Trì ra ngoài ăn một bữa cơm với anh xong, lúc trở về như thể uống phải thuốc thần kinh gì, cứ cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

Nó biết là người này đi ăn cơm cùng với Tôn Vấn Cừ, tuy lúc đi ngủ Phương Trì có khoe với nó, nhưng thực ra từ lúc Phương Trì vào cửa nó đã phát hiện ra.

Cái người này còn bảo là chỉ có chó mới ngửi ra được, quá khinh thường loài mèo bọn nó!

Cả đêm Phương Trì ngủ rất say, nó cũng cảm thấy cả người Phương Trì đều đang tỏa ra không khí vui vẻ.

Hai người kia hẳn là đang yêu nhau, anh nhìn tôi tôi không nhìn anh lâu như thế rồi, nó cũng vui thay cho Phương Trì, cuối cùng cũng không cần ở nhà một mình lẩm bẩm lải nhải nữa.

Rồi sau đó...

Xin lỗi, nó có hơi không muốn nhớ lại chuyện sau đó.

Chẳng bao lâu sau khi hai người kia yêu nhau, ác mộng của nó đã tới.

Cái ngày đó, là ngày mà nó vĩnh viễn không muốn nhớ lại.

Dù rằng sau đó nó cuối cùng cũng được toại nguyện mà sinh sống cùng Tôn Vấn Cừ, lại có một căn nhà lớn và một chị gái xinh đẹp ngày ngày nấu cho nó đủ món ngon, sau đó còn có một em gái mèo trắng xinh đẹp...

Những thứ đó thì có ích gì!

Những thứ đó đều không thể nào che lại ký ức của nó được, vĩnh viễn không bao giờ có thể!

Một anh mèo không trứng ngồi trên bệ cửa sổ, u buồn liếm móng.

Cuộc đời này của nó, chỉ có thể nhìn Tương Vừng bên cạnh, chỉ có thể nhìn, nhìn nhau như chị em bạn dì, sau đó nhớ lại câu chuyện tình yêu của kẻ khác.

Hai người kia vẫn rất hạnh phúc, tuy vẫn không thể tha thứ cho chuyện Phương Trì đã cắt ** nhỏ của mình đi, nhưng nó không thể không thừa nhận, bọn họ sống rất hạnh phúc.

Thực sự là đáng buồn mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.