Nó là một con mèo hoang.
Một con mèo hoang được con mèo hoang khác sinh ra, không có tên tuổi, chỉ có giới tính và màu lông.
Giai, vàng.
Mẹ nó cũng là một con mèo lông vàng, thế nhưng ngoài giới tính và màu lông, mẹ của nó còn có cả tên nữa, tên là Hoàng đại pháo.
Thật ra nó cảm thấy, mẹ nó chẳng hề giống đại pháo gì cả, thế nhưng cái kẻ ngày ngày đeo cặp đi ngang qua kia, vẫn luôn cố tình mà gọi mẹ nó là Hoàng đại pháo.
Trong khu dân cư này, có rất nhiều bác gái cho mèo ăn, những bác gái này mẹ nó đều biết, thế nhưng người này chỉ có một lần đưa bánh bao đang ăn dở cho mẹ, mẹ nó không quen người này, cho nên mỗi lúc người này đi qua, mẹ nó đều sẽ giấu nó và anh chị em vào trong ổ rơm.
Có điều, nó vốn có ba anh chị em, giờ chỉ còn lại mình nó.
Người này là học sinh, lần nào đi qua cũng đều đang mặc quần áo thể thao, có một lần cậu ta đi qua, đột nhiên ngồi xổm xuống, tự giới thiệu bản thân với mẹ nó: "Chào Hoàng đại pháo, tao là Phương Trì."
Mẹ nó có vẻ vẫn chưa nghĩ ra được tại sao mình lại tự nhiên có một cái tên vừa khó nghe lại vừa không đâu ra đâu như vậy, cậu học sinh tên Phương Trì này vẫn kiên trì gọi mẹ nó là Hoàng đại pháo, mà mẹ nó chưa từng đáp lại, nếu như không phải vì nghĩ đến an toàn của mèo hoang, mẹ chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/2007533/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.