“Gia, chuyện này…” Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Mộc Tử Cảnh lập tức sửng sốt, còn Nhược Âm đã đi qua đó đỡ muội muội mình dậy.
Hoắc Dận Kỳ lại đeo mặt nạ lên: “Tử Cảnh phụ trách giải quyết gọn hậu quả, Nhược Âm đi theo ta.”
Sau khi xác định muội muội của mình không sao, ánh mắt Nhược Âm nhìn qua Hoắc Dận Kỳ, hoặc nói là nhìn Thẩm Nam Kha trong ngực hắn.
Lúc mở mắt ra, Thẩm Nam Kha chỉ thấy ngực mình đau như bị chặn lại, thoáng mở mắt ra đã có một cơn đau truyền tới.
Cô thoáng hít thở một chút, ở ngực vẫn nhoi nhói, cô cố gắng mở mắt ra thì thấy Nhược Âm đang ở ngay cạnh mình, trên tay đang bưng một bát thuốc.
Sau khi thấy mình tỉnh lại, mắt Nhược Âm thoáng ngước lên: “Gia nói ngươi sẽ tỉnh vào lúc này, quả nhiên đúng là vậy.”
Thẩm Nam Kha nhìn xung quanh một vòng, cô vẫn đang ở trong phòng mình, hóa ra cô vẫn chưa chết.
Thẩm Nam Kha như nở nụ cười, sau đó khàn giọng nói: “Chẳng phải Hoắc Dận Kỳ muốn giết ta sao? Sao còn cứu ta làm gì?”
“Nương nương, chúng ta đều biết rõ thân phận của ngươi, ngươi không cần phải giả bộ đáng thương như thế làm gì. Gia sẽ cứu ngươi nhưng hắn cứu ngươi lần thứ nhất không có nghĩa là hắn sẽ cứu ngươi lần thứ hai, lần thứ ba, huống chi nương nương tưởng Thái tử thích nương nương thật à?”
Nói dứt câu, Nhược Âm đã múc xuống đưa đến bên miệng Thẩm Nam Kha.
Thẩm Nam Kha khẽ uống một hớp, thuốc đó đắng đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-hoa/468620/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.