Nhược Âm ngây ra tại chỗ, động tác trên tay cũng ngừng lại. tNhược Âm như đang muốn điên cuồng trốn thoát khỏi người Hoắc Dận Kỳ, tay Hoắc Dận Kỳ lại ôm chặt eo cô, không để cô lui chút nào. Sau đó, Hoắc Dận Kỳ “vô liêm sỉ” ngẩng đầu lên nhìn Nhược Âm phía trước, nói, “Có chuyện gì sao?” Từ phía của Thẩm Nam Kha nhìn qua có thể thấy tay Nhược Âm nắm chặt lại, trên bàn tay trắng ngần kia là những gân xanh nổi rõ. Hồi sau, Nhược Âm coi như là ngẩng đầu lên nhưng lại không nói gì liền quay người chạy đi. Để lại Thẩm Nam Kha mắt chữ a miệng chữ o và Hoắc Dận Kỳ như chưa xảy ra chuyện gì. “Nàng ta… hình như thích ngươi.” Thẩm Nam Kha dừng lại chút rồi không nhịn được nói. “Thì sao?” Hoắc Dận Kỳ không để ý nói. Thẩm Nam Kha cười, nói, “Không sao, chuyện ban nãy, ta coi như ngươi đồng ý rồi, nếu không còn chuyện gì thì ta đi nghỉ trước đây.” Nói xong, Thẩm Nam Kha xuống khỏi người Hoắc Dận Kỳ, lần này Hoắc Dận Kỳ không cản cô nữa. Lúc Thẩm Nam Kha quay người vào phòng, cô không nhịn được quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế một cái, mặt nạ là đường cong vô cùng sắc bén. Khiến Thẩm Nam Kha cảm thấy trong lòng người đàn ông trước mặt này chắc chắn cũng như vậy. Hôm sau, lúc Dao Bình đang giúp Thẩm Nam Kha sửa soạn, Thẩm Nam Kha mới biết tại sao hôm qua Hoắc Dận Kỳ nói đây là cơ hội ra ngoài duy nhất của cô trong tháng này. Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng trong tháng! Lúc cô nhận ra điều này, Thẩm Nam Kha suýt chút nữa thì xông ra túm lấy Hoắc Dận Kỳ, nhưng Dao Bình lại ấn cô xuống ghế, nói, “Nương nương, không còn nhiều nữa rồi, nếu người lại như vậy nữa thì có thể không kịp nữa đâu.” Thẩm Nam Kha chỉ đành dừng lại, khó khăn lắm mới đợi Dao Bình sửa soạn xong, Thẩm Nam Kha còn chưa soi gương đã đi ra ngoài. Cô mặc một chiếc váy màu xanh da trời, trên yếm là hình thêu hoa bướm bằng chỉ tơ vàng, trên đầu là cây trâm xanh biếc, còn búi một búi tóc, vì để che đi vết sẹo trên trán, Dao Bình cố ý để tóc rũ xuống che đi, lúc này gió thổi đến, tóc sẽ nhẹ bay cùng dây lưng. Hoắc Dận Kỳ đã chuẩn bị xe ngựa và những thứ khác xong xuôi, hắn mặc chiếc áo xanh nước biển, tay áo và gấu áo có những hoa văn tỉ mỉ, trên đầu đeo dây buộc cùng màu, dưới ánh mặt trời, mặt nạ càng thêm chói mắt. Nghe thấy tiếng, Hoắc Dận Kỳ quay người lại, hắn nhìn Thẩm Nam Kha một hồi rồi cười, nói, “Nam Nhi, chúng ta đi thôi!” Nói xong, hắn liền đi đến nắm tay cô, nhưng có lẽ vì đã nói toạc quan hệ của hai người, Thẩm Nam Kha biết hắn chỉ đang diễn kịch với cô, không khỏi có chút chống cự hắn, tay cô vùng vẫy trong tay hắn một hồi rồi lại thất bại. Nhìn sang bên cạnh một cái, Thẩm Nam Kha nói, “Nhược Âm không đi chung sao?” Nghe thấy lời này, Hoắc Dận Kỳ không phản ứng, Mộc Tử Cảnh bên cạnh lại nói, “Bẩm Vương phi nương nương, hôm nay Nhược Âm cô nương không khỏe.” “Ồ.” Thẩm Nam Kha nhẹ đáp một tiếng, Hoắc Dận Kỳ đã kéo cô lên xe ngựa. Xe ngựa kia nhìn thì nhỏ nhưng bên trong lại bày biện rất cẩn thận, ở giữa còn có một chiếc bàn nhỏ, bên trên có một chút hoa quả. Chính vì rộng rãi nên sau khi lên xe, Thẩm Nam Kha liền vùng tay Hoắc Dận Kỳ ra, ngồi ở đối diện. Xe ngựa bắt đầu chầm chậm đi về phía trước. Thẩm Nam Kha lặng lẽ vén rèm cửa, dù sao cũng là lần đầu tiên ra ngoài nên trong lòng cô khó tránh khỏi có chút tò mò, đang ngắm nhìn khung cảnh ngoài đường, Hoắc Dận Kỳ lên tiếng, “Ta biết trong lòng nàng đang cấp bách, nhưng một hồi lâu nữa mới đến phủ Thái tử, bổn vương không thích ánh mặt trời.” Thẩm Nam Kha ngây một hồi rồi quay đầu sang mới nhìn thấy vì mình vén rèm cửa nên ánh nắng từ bên ngoài chiếu lên người Hoắc Dận Kỳ không ít. Khóe miệng Thẩm Nam Kha mấp máy, không nhịn nổi nói, “Chỉ có người trong lòng tăm tối mới không thích ánh mặt trời.” Nghe thấy lời của Thẩm Nam Kha, Hoắc Dận Kỳ vốn đang nhắm mắt bỗng mở ra, nhìn cô một hồi, nói, “Bổn vương trong lòng tăm tối, Vương phi có ý kiến gì sao?” Đối diện với sự vô liêm sỉ của hắn, Thẩm Nam Kha có chút nghẹn họng, nhưng nghĩ tới những lời nói và hành động hắn làm với cô trước kia, hắn là Vương gia, cô là Vương phi, nếu hắn muốn cô không vui thì có thể là cơ hội tốt. Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha chỉ đành ngoan ngoãn buông rèm xuống, giơ tay ra đang định lấy hoa quả trên bàn, tay đã bị vỗ lấy. Hắn nói, “Vết thương của nàng còn chưa khỏi, nàng ăn mấy thứ này muốn để lại sẹo sao?” “Vậy ngươi để ở đây làm gì?” “Nhìn.” Thẩm Nam Kha bực dọc buông tay xuống, nhắm mắt định ngủ, Hoắc Dận Kỳ vẫn không tha cho cô, nói, “Lát nữa Thái tử phi cũng đến, nếu nàng không muốn dẫm lên vết xe đổ hạ độc lần trước thì với Thái tử, tốt nhất nên bớt lại chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]