Chơi lại trò cũ? Mượn đao giết người? Vu oan giá họa? Ngay tại lúc trong đầu Thẩm Nam Kha lóe lên một loạt từ ngữ như vậy, chỉ nghe "ùm" một tiếng, ngay sau đó, một thân ảnh đã nhảy xuống hồ, cứu Niên Khương Địch lên. "Vương gia tha mạng!" Dao Bình ở bên cạnh phản ứng rất nhanh, trực tiếp quỳ xuống, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Dận Kỳ đang đứng trước mặt. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ trở nên u ám. Rất nhanh, Niên Khương Địch được đưa vào trong phòng, mặc dù Hoắc Dận Kỳ y thuật cao, nhưng khi hắn muốn dùng dây tơ bắt mạch cho Niên Khương Địch lại bị Hoắc Dận Hàn từ chối. Lí do rất đơn giản, hôm qua tỳ nữ của Thẩm Nam Kha vừa làm mất đứa con trong bụng Niên Khương Địch, hôm nay phu thê bọn họ niệm tình cũ cũng như tình huynh đệ ruột thịt đến phủ thăm hỏi, lại bị tỳ nữ của Thẩm Nam Kha đẩy xuống hồ! Thẩm Nam Kha này, lại muốn không chết không ngừng với Niên Khương Địch? "Thất đệ, chuyện hôm qua, phụ hoàng cũng rất tức giận, nhưng nghĩ tới huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, ta đã dùng mọi cách cầu xin phụ hoàng, thế nhưng chuyện hôm nay, đệ còn muốn phải giải thích thế nào đây?! Hoắc Dận Hàn vừa dứt lời, Hoắc Dận Kỳ liền tiến lên chắp tay thi lễ, nói: "Chuyện này, đệ nhất định sẽ cho Lục ca một công đạo, Nam Nhi, tỳ nữ này của nàng cứ giao cho Lục ca xử trí đi!" Nghe thấy lời này, Thẩm Nam Kha vốn đang mông lung, lập tức bừng bỉnh, nàng đưa mắt về phía Hoắc Dận Hàn đang nhìn mình, nói: "Vương gia, lúc đó chỉ có ta và Niên... tỷ tỷ cùng với tỳ nữ của ta ở đây, ta đứng cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng là tỷ tỷ đứng không vững, tỳ nữ của ta chỉ vì đỡ nàng nên hai người mới va vào nhau, sao đến miệng các người lại biến thành tỳ nữ của ta đẩy nàng ta xuống nước vậy? "Ý của ngươi là, Niên Nhi cố ý hãm hại ngươi?" Âm thanh tức giận từ phía trước truyền đến, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Dận Hàn đang lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt toàn là châm chọc. Thẩm Nam Kha lại cúi đầu: "Không dám." "Điện hạ, nương nương tỉnh rồi, đang tìm người!" Một giọng nói dịu dàng đột nhiên truyền tới, Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lên, Hoắc Dận Hàn đã chạy vào trong, Thẩm Nam Kha đứng bên ngoài nghe rõ, trong phòng là tiếng nức nở đứt quãng: "Ta biết muội muội oán hận ta, ta cũng biết sau khi ta và điện hạ thành thân, quan hệ giữa hai tỷ muội chắc chắn không còn được như trước nữa, nhưng ta không ngờ, sau khi hại con chúng ta, nàng vẫn oán hận ta như vậy..." Cái…cái gì? Thẩm Nam Kha có chút lờ mờ, có chút không hiểu rõ, trước đây giữa Thẩm Nam Kha và Niên Khương Địch rốt cuộc có quan hệ gì? Đúng lúc này, Hoắc Dận Hàn từ trong đi ra, trên mặt giống như phủ một tầng băng, nói: "Thất đệ, nếu tam công chúa không chịu giao người ra, ta cũng không muốn làm khó, nhưng tỳ nữ này, tuyệt đối không thể giữ lại." Nghe vậy, Thẩm Nam Kha nhất thời cả kinh, quay đầu đã thấy Hoắc Dận Hàn dẫn theo hai thị vệ bắt lấy Dao Bình, đưa ra ngoài. "Điện hạ tha mạng! Vương gia tha mạng, nô tỳ bị oan!" Dao Bình tỉnh táo lại, lập tức kêu lớn, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, Thẩm Nam Kha đột nhiên nhớ lại lúc mình mới đến thế giới này, nha đầu kia ở trong lòng mình, đến khi phản ứng lại, miệng đã thốt lên: "Dừng tay lại cho ta!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]