Hồn phách của Tần Vân rất mạnh, ở trong mộng cũng giống y như ở ngoài đời thực, đương nhiên có thể phóng thích tinh thần ra bên ngoài, cẩn thận cảm ứng mỗi một chỗ xung quanh, thậm chí có thể điều động lực lượng của trời đất.
"Thiên Địa chi lực của nơi này không giống với quê nhà của ta, mênh mông hơn, hùng hồn hơn."
Tần Vân tự mình trải nghiệm.
"Nếu chỉ đơn thuần xét về mức độ đậm đặc, vậy thì chúng phải nồng đậm hơn quê nhà của ta gấp trăm lần."
"Ừm?"
Tần Vân nhíu mày, tròng mắt cũng hơi hồng. Hắn cố áp chế xuống, con ngươi mới khôi phục bình thường.
Sát khí trong thân thể đang ảnh hưởng đến hồn phách, làm cho sát khí dần dần nặng thêm theo thời gian.
"Vì sao thân thể này lại có sát ý càng ngày càng nặng như vậy? Dựa theo ký ức, thiếu niên tên “Dực” này trước đây cũng không có sát ý mạnh như thế. Hay là nói, ta nhập mộng trở thành thân phận này, cho nên mới có sát ý nặng nề?"
Tần Vân nghĩ ngợi.
"Theo thời gian, sát ý sẽ càng ngày càng nặng, cho dù dựa vào đạo tâm của ta, cuối cùng cũng sẽ có thời điểm không thể áp chế nổi."
"Không vội."
Tần Vân nhìn kỹ bên ngoài.
"Cỏ cây núi đá, bùn đất hay dòng nước, thậm chí cả lực lượng của hoa cỏ nhật nguyệt, ta đều không thể phát giác ra một chút hư ảo nào. Một giấc chiêm bao trăm năm này cũng quá thần kỳ rồi."
Tần Vân lại không hề hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-kiem-van-dao/2409391/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.