Nói đến chính sự, hắn rốt cuộc thay đổi thần sắc, con ngươi chợt lóe, thoáng chốc không còn nửa điểm vui cười nháo loạn.
Yến Khiếu xoay người lui về một cái ghế có tay vịn cao khác, cùng Lạc Vân Phóng ngồi đối diện nhau. Nhấc lên chung trà, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm, ngữ khí nghiêm nghị, ba phần hàm ý khiêu khích: “Lạc đốc quân có hứng thú, lại hợp tác làm một phen đại sự không?”
Đại sự gì? Tiêu diệt tất cả phỉ trại ở Bình Châu? Đem nghĩa quân tam sơn ngũ nhạc, thập bát động, tam thập lục lộ đều thu thập toàn bộ? Hay là nói, muốn quan phủ nhúng tay, ngồi lên ngôi vị minh chủ lục lâm ở Tây Bắc chơi một chút? Cái gọi là giang hồ thảo mãng, khí thế có phóng khoáng, hành sự có bạo ngược, chung quy cũng chỉ là một đám ô hợp, vượt không nổi ràng buộc, thoát không khỏi xuất thân, vận mệnh nhỏ bé, mí mắt thấp kém.
Lạc Vân Phóng trầm ngâm không nói, chuyên tâm dùng tăm trúc xuyên qua miếng dưa hấu trên đĩa.
“Ta biết ngươi xem Bình Châu này không hơn một mẫu đất cỏn con mà.” Yến Khiếu buông xuống chung trà, người ngửa ra sau, thích ý mà dựa vào lưng ghế: “Núi Long Ngâm ta cũng không hiếm lạ. Muốn làm ta liền làm một chuyến lớn.”
Hắn mỉm cười nhìn vào ánh mắt thanh lãnh vô tự của y: “Tây Bắc vương, Lạc đại nhân cảm thấy được không?”
Nào chỉ là được, quả thực là thiên phương dạ đàm (chuyện không tưởng). Từ khi không có Hộ quốc công phủ dùng quân quyền áp chế, Thanh, Linh hai châu đã lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-hoan/1214294/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.