Vương Kiếm Anh đột nhiên biến sắc, vội chạy vào nội đường nhưng khuôn cửa thông vào trong cũng đã đóng chặt. 
Chính giữa cửa vẽ hình bát quái đen sì như bằng gang thép đúc nên. Hắn không dám đưa tay ra đẩy, tiến lại gần hai bước nữa liền cảm thấy hơi nóng quạt vào mặt. 
Té ra cả cửa sau cùng bị nung lên rồi.Vương Kiếm Kiệt lớn tiếng hô: 
- Thương tẩu tẩu! Tẩu tẩu làm trò quỷ gì vậy. Ra đây mau. 
Thanh âm hắn đã vang dội mà bốn vách đóng kín lại càng vang dội hơn. 
Quần hào bất giác đứng cả dậy nhìn quanh thì chẳng thấy một khuôn cửa sổ nào. 
Cửa vào mặt trước và mặt sau đều đóng chặt, đến con ruồi cũng không bay ra được. 
Mọi ngưòi ngơ ngác nhìn nhau, bây giờ mới tỉnh ngộ. 
Nguyên tòa nhà đại sảnh trong Thương Gia Bảo lúc kiến tạo đã có chỗ dụng 
tâm. Họ không đặt cửa sổ, còn cửa ra vào đều bằng sắt đúc. Tường vách cũng cực kỳ kiên cố. 
Mã Hành Không vận kình vào hai cánh tay cầm chiếc ghế dài giơ lên đạp vào tường đánh chát một tiếng. Cái ghế dài lập tức gẫy đôi. Bụi trắng trên tường rào rào rớt xuống để lộ bên trong xây bằng đá hoa cương. 
Vương Kiếm Anh đứng theo mã bộ, vận kình ra bàn tay phóng song chưởng đánh vào tường vách. 
Chưởng lực của hắn mãnh liệt phi thường. Nếu là tường vách thường dù không xuyên thủng cũng bị nứt rạn. Nhưng tưởng vách ở đây vừa dầy vừa kiên cố, chưởng lực của Vương Kiếm Anh đánh vào vẫn không chuyển động mảy may. 
Vương Kiếm Anh trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ho-ngoai-truyen/1366749/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.