Khi Giản Tinh Lai từ nhà cũ quay về thì đã là chạng vạng tối, sau đó Hoàng Đoá Đoá gọi lại cho hắn, thái độ muốn nói lại thôi, còn Giản Tinh Lai lại rất bình tĩnh.
“Cô yên tâm, ông tôi sẽ không ép buộc cô phải gả cho tôi đâu.” Chẳng biết có phải Giản Tinh Lai đùa không mà nửa giả nửa thật nói như vậy qua điện thoại.
“…” Hoàng Đoá Đoá nổi một tầng da gà đầy tay, cô cạn lời bảo, “Nói cứ như ép anh lấy em cũng…”
Giản Tinh Lai bật cười: “Cô còn chưa tỉnh à? Mơ mộng gì đây.”
Hoàng Đoá Đoá phì phò: “Tiên sư, có đánh chết tôi cũng không gả cho anh!”
Giản Tinh Lai không lên tiếng, hắn đang từ dưới hầm đi lên, ngẩng đầu một cái liền thấy khoảnh sân nhà ngập tràn ánh hoàng hôn, phía xa xa là ánh đèn vàng ấm áp của nhà kính trồng hoa, Diệp Tịch Vụ ngồi xổm cạnh lều kính, anh mặc một chiếc áo cộc tay, lộ ra cánh tay với những đường nét rõ ràng, đang đeo găng tay xử lý bùn đất, hình như nhận ra ánh mắt của Giản Tinh Lai nên anh quay đầu, thoáng ngây người một chốc mới nở nụ cười.
Giản Tinh Lai cầm điện thoại, không quan tâm đến Hoàng Đoá Đoá nói gì nữa: “Tôi cúp trước.”
Hoàng Đoá Đoá “này” mấy tiếng nhưng tín hiệu đã bị ngắt một cách đầy phũ phàng.
Diệp Tịch Vụ từ nhà kính trồng hoa đi ra, vừa đi vừa khoác áo khoác, thanh âm xán lạn: “Cậu về rồi à?”
Giản Tinh Lai nhìn anh: “Anh đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-hanh-tinh-cau/2467337/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.