Phi Hàn đem lòng yêu một người, cô gái ấy vô cùng xinh đẹp, và thuần khiết, cô ấy trẻ con và trong sáng, thế giới của cô ấy là màu trắng, thế giới của anh tràn ngập màu đen. Cô ấy không yêu anh, anh không còn lý gì để ép buộc cô ấy, thế giới anh quá đáng sợ, sợ rằng khiến cô ấy bước vào thế giới của anh lại chỉ làm tổn hại cô ấy. Nên anh chọn cách buông tay, và qua lại với Tinh Lạc. Tinh Lạc cũng trong thế giới tràn ngập bóng tối này, chỉ là cô rất yêu anh, yêu anh nhiều lắm nhưng chẳng dám nói ra, vì sợ anh ấy nghe xong, sẽ xa cách cô và bỏ rơi cô, vì cô biết anh yêu người khác.
Cô và anh xảy ra không ít lần tình một đêm, chỉ là qua lại trên giường một cách xã giao thôi, trong trắng của cô cũng là cho anh cả đấy. Một đêm, anh hỏi cô, tại sao yêu người như vậy, mà người lại chẳng yêu ta? Tại sao yêu người như vậy, mà người chẳng là của ta? Cô nghe lời tâm tư của anh, đúng tâm trạng của cô, bày tỏ lòng mình, kìm nén một hồi, thu hẹp khoảng cách, giữ tay anh lại. Câu chuyện, yêu người yêu người ta, thật sự là đau khổ, chỉ xoay quanh một câu tình là yêu thầm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.