Chương trước
Chương sau
Một đoạn bí văn không muốn cho người biết kia bị hắn thản nhiên nói ra như vậy.
Năm đó Đại sư Andrew vốn đã tiêu hủy loại phương pháp làm tổn thương người này thế nhưng đứa con nhỏ của ông vẫn còn nhớ hơn phân nửa, lại vì bản thân người này đã luyện thành, có tâm muốn giữ nghiên cứu của cha lại liền truyền lại cho con trai của mình, con trai lại truyền cho cháu trai. Đến thế hệ bây giờ bọn họ đã là người thường lại gặp nhân họa.
Trong mấy trăm hành tinh dưới sự khống chế của chính phủ Liên Bang, gia tộc Tổng đốc Deans của hành tinh Borges cũng không phải là tồn tại duy nhất, cũng không phải là cái cuối cùng. Khi Kỳ Uyên còn nhỏ, nhà tan cửa nát, hắn cũng trôi dạt khắp nơi cùng cha chuyển đổi nhiều chỗ, bao năm trôi qua cũng không thể báo thù cho mẹ.
Sau đó, trước lúc cha hắn chết mới đem phương pháp huấn luyện đặc thù này để lại cho con trai tuổi còn nhỏ, muốn hắn nghĩ biện pháp mà sống, lớn lên đi tòng quân, sau đó lấy quân công lập nghiệp, có ngày báo thù. Cho dù không thể báo thù cũng có thể an an ổn ổn sống qua một đời. Chỉ là, Kỳ Uyên lúc trước chỉ là một đứa nhỏ, nhất thời không hiểu, liền bị người biết hắn có loại phương pháp huấn luyện này.
Cứ việc tổn thương thân thể, thứ này cũng có rất nhiều người muốn có. Hắn bắt đầu trốn đông trốn tây, mãi đến khi gặp được thủ lĩnh tổ chức Tham Lang lúc bấy giờ, cũng là cha nuôi của hắn. Dưới sự bảo vệ của thế lực Tham Lang, hắn mới bình an lớn lên.
Cũng vì việc này hắn mất đi thân phận tại Liên Bang, biến thành một kẻ không hộ khẩu chỉ có thể đứng trong hàng ngũ hải tặc.
“Còn nhớ cậu nợ tôi hai nhân tình không?” Kỳ Uyên bình tĩnh tự thuật xong, lại nói: “Tham Lang bọn họ cũng không phải hải tặc trời sinh, vì cha nuôi lúc lâm chung phó thác, tôi giải tán Tham Lang, hơn nữa khiến cho mấy người kia một cái tương lai an bình. Hiện tại tôi cũng đã hoàn toàn thoát ly, chỉ đơn giản là chính tôi thôi.”
“Như vậy cũng rất tốt.” Nghe xong cố sự của hắn, Vinh Tranh thấp giọng thở dài: “Nếu anh muốn báo thù, tôi sẽ giúp anh.”
“Không, tôi đã báo thù.” Hắn nắm chặt mười ngón tay, trong ánh mắt lóe tia hồi ức: “Ở năm thứ ba tiếp nhận Tham Lang, tôi đã tự tay diệt kẻ thù. Mà hiện tại tôi có hai chuyện muốn cậu giúp. Một là kiếm cho tôi một cái thân phận chưa từng phạm tội. Hai là thân phận này có thể tòng quân.”
Hết thảy đã qua đi, hiện giờ việc Kỳ Uyên muốn làm là bắt đầu cuộc đời mới thuộc về mình. Hắn tìm đến Vinh Tranh kỳ thật ý tứ cũng là muốn thông qua Vinh Tranh khiến Phù Chính giúp đỡ, đơn giản là Phù Chính sẽ không trơ mắt nhìn Vinh Tranh thiếu nợ nhân tình với mình—nếu là hắn, hắn cũng sẽ không.
Vinh Tranh như có suy nghĩ: “Anh là nghĩ…”
“Làm chuyện mà tôi muốn làm thôi.” Kỳ Uyên ngẩng đầu nhìn Vinh Tranh.
Hai người nhìn nhau một lát. Ánh mắt Kỳ Uyên thâm ý tầng tầng, Vinh Tranh như trong nháy mắt chìm vào trong đó, như nhìn thấy gì đó lại như chẳng có gì ngoài màu đen và hy vọng chói lọi. Vinh Tranh trấn định dời tầm mắt lại nghe Kỳ Uyên hỏi một câu.
“Hai người…Thật sự kết hôn?”
“Đúng.” Về điểm này, Vinh Tranh lúc nào cũng thản nhiên thừa nhận. Kỳ Uyên nghe, nhẹ nhàng mỉm cười, hơi cúi đầu lầm bầm: “Chậm sao…a”
Hắn đứng dậy, vươn tay: “Chúc mừng hai người.”
Vinh Tranh bắt tay với hắn, nửa ngày sau tách ra, bầu không khí bạn bè ấm áp.
Đúng lúc này, cửa phòng:phanh” một tiếng bị một lực lớn xông vào, Vệ Tư một thân nhung trang(?),không đội mũ, mái tốc màu đỏ thật dài rối tung, nổi giận đùng đùng đi nhanh vào, cũng mặc kệ trong phòng còn có người khác hay không, hướng về Vinh Tranh giơ tay phải lên—
“Tôi cho rằng là giả! Cậu thế nhưng dám thật sự kết hôn với anh ấy—-”
Một bàn tay của cậu ta không thể đánh trúng, hiện giờ Vinh Tranh đã qua huấn luyện sao một công kích đơn giản như vậy cũng không đón được, không chỉ thế Vinh Tranh còn vững vàng cầm cổ tay cậu ta lại, Vệ Tư dùng lực tránh nhưng không tránh được.
Điều này làm cho cậu ta càng thêm phẫn nộ, cơn giận như hoa mẫu đơn bùng nổ trong mi nhãn quyến rũ, mỹ nhân đố kỵ, tức giận cũng phá lệ có một phen tư vị mê người. Chỉ là hai người đang có mặt tại đây đều không có hứng thú.
Vinh Tranh trầm mặc, tay phải cầm chặt tay phải của Vệ Tư, không đợi cậu ta nói thêm gì, dùng tay trái đánh thẳng lại một cái!
“Ba!’
Hai má trắng nõn lập tức hiển thị dấu tay năm ngón rõ ràng. Vệ Tư giật mình đứng tại chỗ, vẻ mặt khó có thể tin.
Vinh Tranh lạnh lùng nói: “Một bàn tay là tặng cho cậu.”
“Cậu!” Vệ Tư sửng sốt, mới phản ứng lại, vừa nổi giận vừa ủy khuất: “Tôi lại không có thật sự đánh tới!”
“Tội chưa thành mà thôi.” Vinh Tranh sẽ không so đo với kẻ chưa lớn hẳn này nhưng với điều kiện là cậu ta không có trêu chọc đến chính mình. Từ ban đầu, hắn chính là có lập trường này. Người khác như thế nào hắn mặc kệ, cũng không có thái độ gì. Nhưng làm nếu như mạo phạm hắn, hắn nhất định sẽ khiến người đó phải trả cái giá lớn.
Thật bất hạnh, bề ngoài Vệ Tư nhìn không đáng ghét lại chậm chạp không thèm lớn, ấu trĩ cho rằng Phù Chính còn là anh trai cùng bản thân lớn lên. Khi ảo giác biến mất, cậu ta lại không chịu tiếp nhận sự thật. Chỉ biết đem hết thảy lỗi lầm quy kết đổ cho người khác, còn muốn đến tìm ngược.
Hôm nay cậu ta có thể đánh Vinh Tranh một cái tát, không chừng ngày mai sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn. Vinh Tranh đã là bạn lữ danh chính ngôn thuận của Phù Chính, hắn quyết không cho phép người khác phá hoại hạnh phúc của hắn!
Mặt Vệ Tư xanh trắng đan xen, rất khó coi. Phù Chính không biết lúc nào đã xuất hiện trong phòng, nhìn nhìn một lát đã hiểu rõ.
Kỳ Uyên rất muốn ở lại xem kịch vui, Phù Chính lại trực tiếp gọi quản gia Bohn tiễn khách. Nở một nụ cười cổ quái, Kỳ Uyên kiên định đi thẳng, không một lần quay đầu lại.
Hắn không lựa chọn quay đầu, mà phía trước là con đường mới của hắn.
Kỳ Uyên cứ đi như vậy. Trong phòng lưu động bầu không khí ba người. Phù Chính đi đến giữa hai người, vỏn vẹn một động tác nghiêng người chắn trước mặt Vinh Tranh, che chở hắn.
Ý tứ y muốn biểu đạt cũng như ý tứ của động tác này, này so với một bàn tay của Vinh Tranh càng đả kích Vệ Tư hơn, trong giây lát mặt cậu ta trắng bệch, thân thể cũng lung lay như sắp đổ.
“Vệ Tư.” Phù Chính mở miệng, lời nói càng khiến tâm tình cậu ta thêm u ám.
“Tôi cho rằng cậu và Vinh Tranh sẽ là bạn. Nếu cậu không thấy rõ điểm này, về sau cũng không cần đến đây nữa.”
“Chuyện làm ăn với Vệ gia, tôi sẽ đề nghị với bác trai đổi một người đến xử lý.”
Lời này rất quyết tuyệt, Vinh Tranh ở một bên lẳng lặng nhìn Phù Chính, trong nháy mắt hắn cho rằng rất tàn khốc.
Thế nhưng rất xin lỗi, tình yêu là riêng tư không thể cùng hưởng. Một Vệ Tư, mười Vệ Tư, một người sùng bái, mười vạn người ngưỡng mộ…Chỉ cần một ngày hắn và Phù Chính còn yêu nhau, hắn sẽ không để cho đám người này phá hỏng nó.
Vệ Tư thất hồn lạc phách đi, tấm kia xa xa không có trấn định như Kỳ Uyên.
Vào bữa tối, Gerda thương thế tốt hơn nhiều mới được Phù Chính mang về Phù gia. Lúc nhìn thấy Vinh Tranh, cô nàng hoan hô một tiếng nhào tới, hình ảnh hư ảo ngồi trên vai hắn, mặt mày hớn hở.
“Căn cứ bân kia rất không có ý tứ! Tiểu Vinh Vinh anh không, cài gia hỏa Nick kia cư nhiên đổ cho ta ba phần nhiên liệu! Ta thích nhất bảy phần nhiên liệu, tên đó cũng không phải không biết!”
Phù Chính nghiêm mặt: “Đổ bảy phần cho ngươi, để ngươi ra ngoài gây rắc rối sao?”
Khó có lúc y nói như vậy, Gerda nhất thời lè lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại không chỉ một mình ta…Tiểu Chính Chính bất công.”
Vinh Tranh biết Phù Chính kỳ thật còn chút tức giận, đành phải lấy lòng y, vì y tự tay gắp không ít thức ăn y thích. Sắc mặt Phù Chính lúc này mới tốt lên chút.
Ngày hôm sau, Vinh Tranh tự mình tiễn Phù Chính lên Phi thuyền.
Bọn họ bắt đầu từng hành trình riêng của chính mình. Lúc này đây Phù Chính nói một câu lúc trước.
—-
“Chờ anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.