Tra Tiểu Tân và Tiểu Vương Tử nhất thời dừng lại tiếng khóc, khi quay đầu, hắn quả nhiên ở sau người, hồng y tao nhã, tuyệt thế độc lập. “Cha!Cha mau cứu cha nuôi! ! !” Tiểu Vương Tử phản ứng lại là chạy đến ôm lấy hắn lên tiếng khóc rống, nghe được hắn kêu bản thân cha, hơn nữa hoàn toàn không có cảm giác mới lạ, tim của Lâu Lan đều mềm mại , yêu thương lau lệ cho hắn, ánh mắt dịu dàng. Tra Tiểu Tân cũng rưng rưng nói: “Tiểu Lâu…” “Mở cửa.” Không đợi nàng nói xong, Lâu Lan liền thản nhiên nói, mắt phượng hẹp dài nhìn về phía Tra Tiểu Tân rõ ràng vừa yêu vừa hận. Cửa mở,Tra Tiểu Tân và Tiểu Vương Tử đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân hình cao ngất chậm rãi ngã xuống, ngực đang cắm một thanh kiếm. Thời gian “xoẹt” lập tức xuyên qua, đảo mắt là vài năm sau, Lâu phủ, đại hôn, khắp nơi tràn ngập phấn khởi. Nếu như muốn hỏi là ai đại hôn đương nhiên là Lâu tướng gia cưới vương phi , vương phi là ai nha? Đương nhiên vẫn là Tra Tiểu Tân! Ngày này toàn bộ Kỳ quốc đều vui mừng, mà lâu bên trong phủ lại càng ồn ào. Đương kim hoàng thượng Mộc Xuân Phong đưa hoàng hậu Ninh Thanh đến chúc mừng. “Mộc xuân phong.” Sau năm năm không gặp mặt,Tra Tiểu Tân vẫn là liếc mắt một trong đám người liền nhận thân ảnh phiêu dật kia, mặt giống như bạch ngọc, môi đỏ như máu. “Tiểu Tân.” Mộc Xuân Phong nhìn nàng dịu dàng cười, cả người đều phong nhã. “Cho ngươi.” Tra Tiểu Tân đưa cây lược gỗ đưa tới trước mặt hắn trên mặt hàm chứa ý cười, đã trải qua nhiều năm như vậy nàng cảm thấy cây lược gỗ nên phải trả lại chủ nhân chân chính của nó là Ninh Thanh. Mộc Xuân Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười: “Ha ha, nàng còn giữ ở trên người, ta nghĩ đến ngươi sớm làm rơi.” Ngữ khí chế nhạo lộ ra bản chất tà ác của hắn. Quả nhiên, mặt của Tra Tiểu Tân đỏ lên, tức giận nói: “Qủy a ! Nó giống như ác quỷ quấn quít lấy ta muốn ném cũng ném không được!” “Ha ha. Được. Ta nhận lấy.” Mộc Xuân Phong vươn bàn tay bạch ngọc đem cây lược gỗ tiếp nhận, khi hai người nhìn nhau, trong mắt Xuân Phong đều có ý cười. Ngoài mấy nhân vật chính bận thì Tiểu Vương Tử cũng bận. Tiểu Vương Tử trong nháy mắt thực đã mười tuổi , là một tiểu nam nhân mặt mày thanh tú, chỉ thấy hắn đi về nơi vắng vẻ, một mình lên nóc nhà ngắm sao đẹp đến cỡ nào. “Ca ca.” Phía sau lại vang lên một giọng nói mềm mại,còn có thể là ai? Là con gái của Mộc Xuân Phong tên là Mộc Thanh Phong! Nữ oa nhi được bốn tuổi, đáng yêu cực kỳ, chẳng qua là nàng hay làm phiền hắn. “Có chuyện gì!” Từ buổi sáng theo tới buổi tối thật sự là phiền chết người,Tiểu Vương Tử hung hung gào thét. Mộc Thanh Phong chớp con ngươi đen ướt át không dám nói chuyện, chẳng qua là muốn khóc nha. Vẻ mặt đáng thương lại làm cho người ta đau lòng. Tiểu Vương Tử nhíu mi, thấy bốn bề vắng lặng vì thế dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn dỗ nói: “Ngoan, không khóc ha.” Kết quả vừa vừa nói xong thì một số người ẩn núp chạy ra,mỗi người một câu trêu ghẹo. “A! Mối tình đầu của Tiểu Vương Tử nha!” Đó là Tra Tiểu Tân. “Tiểu vương tử thích Tiểu Thanh Phong sao?” Đó là Lâu Lan. “Không sai, rất xứng đôi nha.” Đó là Mộc Xuân Phong. “Một khi đã như vậy, không bằng đính hôn đi?” Đó là Ninh Thanh. Vì thế… Tiểu Vương Tử xấu hổ mặt đỏ hồng, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ vài cái rồi mới rời đi, làm bọn họ cười ha ha. Ban đêm thời khắc động phòng đã đến. Vì thế, Lâu Lan nhanh chóng cởi y phục của Tra Tiểu Tân sau đó mới nhào tới, vài năm trước hắn đến cứu Tra Tiểu Tân mà nàng thì giận hắn,giận hắn giết Gia Luật Hằng, giận hắn giết tất cả người dân trong thành, kỳ thực Tra Tiểu Tân nào biết buổi tối đó tất cả đều là một tuồng kịch, là Lâu Lan cố ý kêu bọn họ diễn cảnh giết người, chỉ vì trong lòng hắn tràn đầy ghen tuông, kỳ thực một xác chết cũng không có, tất cả đều là giả . Về phần Gia Luật Hằng cũng là cố ý , bởi vì trước đó đã nói qua, cho nên, tiểu tử kia hiện tại không chỉ tiêu dao khoái hoạt, còn làm Tra Tiểu Tân đối hắn nhớ mãi không quên, nhớ tới liền tức! “Ai! Đau quá nha, đừng cắn!” Tra Tiểu Tân sẳng giọng, hắn dường như đặc biệt thích ăn nãi nãi nha! “Nàng còn biết đau? ! Ta năm đó so nàng còn đau hơn!” Lâu Lan cắn răng nói, nhào tới bắt đầu cắn, tay cũng đưa xuống dưới, vài cái trêu chọc liền làm cho Tra Tiểu Tân ý loạn tình mê. “Đúng rồi, nói đến năm đó, chàng rốt cuộc đem Gia Luật Hằng đi đâu nha? !” Tra Tiểu Tân nhất thời phản ứng lại đẩy Lâu Lan ra một chút nói, năm đó từ khi trở về, mỗi lần nàng hỏi Gia Luật Hằng đi đâu , hắn nói đã chết, làm nàng nhanh chóng tức chết! ! ! Nếu không Tiểu Vương Tử dính cha nàng sớm tức giận bỏ chạy! ! ! Nhớ tới chuyện năm đó nàng vẫn rất đau khổ! “Đã chết. Chẳng lẽ nàngkhông thấy được?” Lâu Lan tiến đến bên tai nàng thổi hơi nóng haha, thuận tiện cắn vành tai khéo léo linh lung của nàng, Ưm, thật muốn nếm mùi lãnh mai hương trên người nàng,đó là hương vị của hắn. Nụ cười trên mặt của Tra Tiểu Tân biến mất, nghiêm túc nhìn hắn: “Ta nói thật, chàng rốt cuộc đem hắn đi đâu nha?” “Ta có thể làm gì hắn? Chẳng lẽ như vậy ?” Lâu Lan vẫn cười, ngón tay theo nàng lòng bàn chân một đường đụng đến bả vai, sau đó từ bả vai sờ đến ngực, đúng lúc này tay lại bị nàng bắt lấy, sau đó dùng lực nhét vào trong quần hắn. “Sờ chính chàng đi!” Tra Tiểu Tân tức giận đến cắn răng. “Được.” Lâu lan cười đến tà khí, sau đó bắt ngược lấy tay nàng ma sát lên đó, quả nhiên, nhìn thấy Tra Tiểu Tân nhất thời đỏ lên mặt, hồng giống quả táo đáng yêu cực kỳ, làm máu trong người hắn sôi trào, một ngụm liền hôn trụ môi nàng một lần nữa ép xuống, hai người ở trên giường lăn qua lăn lại, một cái chạy, một người bắt, vài lần cả hai thở dốc liên tục . “Không được…” Tra Tiểu Tân nằm lỳ ở trên giường lắc đầu, muốn chạy lại chạy không được. Lâu Lan áp ở sau lưng nàng cắn da thịt non mịn của nàng, cười nói: “Nhanh như vậy lại không được ? Ta còn chưa có tiến vào nha.” Rõ ràng lại dùng lời nói ái muội làm Tra Tiểu Tân xấu hổ đến ánh mắt né tránh. Hắn càng ngày càng tệ , cũng, càng ngày càng đáng yêu . Đang lúc này chỉ nghe “Oành” một tiếng vang,trên nóc nhà có một cái lỗ lớn, Tra Tiểu Tân sợ tới mức thét chói tai,Lâu Lan lập tức đắp chăn cho nàng sau phủ thêm y phục đi đến chổ cái lỗ, hình như là bị cái gì tạp phá , chỉ thấy trên đất có một ống trúc, khi mở ra, đúng là chữ của Gia Luật Hằng: “Con ta mượn đi rồi, các ngươi nỗ lực sinh thêm một đứa nha,Gia Luật Hằng tự.” “Buồn cười!” Lâu Lan tức giận đến mắt phượng nheo lại, bộ dáng như muốn giết người! Gia Luật Hằng tên hỗn đản này! Tra Tiểu Tân thật vất vả sinh cho hắn một hài tử đã bị hắn đoạt đi như vậy! “Như thế nào? ! Tướng công? !” Tra Tiểu Tân bất an hỏi. Đúng lúc này ngoài cửa vang lên nh thanh âm a hoàn: “Không tốt , công tử rời nhà chạy ra ngoài.” Lâu Lan mở cửa liền lấy tờ giấy, trên đó viết “Tiểu Thanh Phong, chờ ta mười năm sau trở về cưới nàng.” “Buồn cười! ! !” Ánh mắt của Lâu Lan mị càng nhanh , tiểu tử này rời nhà trốn đi ngay cả cha mẹ cũng nhắn gửi, nhưng lại viết cho tiểu nàng dâu tương lai của hắn! ! ! Quả nhiên là có vợ đã quên mẹ! “Như thế nào? Tướng công? !” Tra Tiểu Tân gấp đến độ đi ngồi xuống, vì thế chăn che ngực rơi xuống, tuy rằng nàng hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn như trước, nhất là hai hàng lông mày nhíu lạn. Mắt phượng Lâu Lan lúc này mới nhu hạ, tươi cười mị hoặc: “Không có việc gì.” Nói xong kéo màn xuống. “Rốt cuộc là chuyện gì?” “Để ta từ từ nói cho nàng nghe.” Nếu con cũng đi rồi, như vậy hắn cũng liền đánh bạo mỗi ngày mỗi đêm đều muốn nàng, ha ha ha, chỉ tội cho cái mông đáng thương của Tiểu Tân, đáng thương nha ! đáng thương nha. “Được.” “Ngoan.” Đêm sâu, tình mặn, tất cả đoàn tụ sum vầy. HOÀN.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]