Chương trước
Chương sau
Diêu Định khó có thể ức chế bi thương: “Vương gia lần này đi lên núi đi là vẻn vẹn nửa tháng, vì trở về chạy đã chết sáu con ngựa, nhưng mà vẫn không thấy mặt vương phi lần cuối cùng…”
“Ý của ngươi là, nàng đã chết…” Thanh âm đè nén bi phẫn vang lên, mặt Mộc Xuân Phong không chút thay đổi nhìn lại hắn, ánh mắt sắt lạnh như thanh kiếm.
“Ta không biết, ta thật sự không biết, ngọn lửa kia cháy ba ngày ba đêm…”
“Đủ rồi!” Mộc Xuân Phong quát lớn lên, một đôi mắt thay đổi bất ngờ ẩn hàm lệ khí, còn có máu, qua khe hở chảy ra, dần dần nhiễm hồng mu bàn tay trắng nõn.
Ninh Thanh ngưng khớc, đi đến bên người hắn ngạnh thanh nói: “Xuân Phong, uống thuốc đi.” Mấy ngày nay hắn không uống thuốc, mắt thấy bệnh sắp khỏ, vạn nhất bị bệnh lại phải làm sau nha? !
Mộc Xuân Phong nhìn cũng không nhìn nàng liền nói: “Nàng đi ra ngoài.” Hắn hiện tại tâm loạn như ma thầm nghĩ muốn Lâu Lan nhanh tỉnh lại,sau đó biết Tra Tiểu Tân bình an, chuyện khác hắn không lo,bao gồm chuyện hắn bất cứ lúc nào cũng có thể chết! ! !
“Nếu chàng cứ như vậy than thể chàng sẽ không chịu nổi !” Ninh Thanh đau khóc thành tiếng, khóc đến hai mắt sưng đỏ tràn đầy mỏi mệt ưu thương, mấy ngày nay hắn không ngủ,nàng cũng không ngủ được.
Mộc Xuân Phong vốn đang phiền chán bị nàng nói như vậy giống như có chút nổi đóa, rống to: “Đi!” Diêu Định đang ở bên ngoài thương tâm nghe được thanh âm có chút run lên.
Nước mắt nhất thời ngưng chảy,nàng nhìn nam nhân trước mặt này sắc mặt cuồng lệ âm trầm khó lường thật sự chính là Mộc Xuân Phong nàng yêu sao? Nhưng mà, không phải lúc gả cho hắn nàng đã chuẩn bị rồi sau? ! Nàng cái gì cũng không nói,liền mở cửa rời đi, lúc nàng đi ra nghe được bên trong truyền ra tiếng đập vỡ đồ, bước chân dừng lại một chút, rốt cục nhịn không được khóc lớn.
Hắn đem chén nàng đưa quăn đi.
Nhưng mà thời điểm đó hắn có biết là nàng đã dung mạng đổi lấy hay không ! ! !
Trên đời này, hắn xem trọng nhất hai người, một người hôn mê, một người sống chết chưa biết.
Hắn cảm giác bản thân cũng sắp chống đỡ không được.
Đúng lúc này bỗng nhiên nghe được Diêu Dịnh vui mừng la lên: “Vương gia! Ngài tỉnh rồi? ! Vương gia…”
Suy nghĩ của Mộc Xuân Phong bị cắt đứng, bỗng dưng chạy đến bên giường mừng như điên nói: “Vương huynh? ! Vương huynh.”
Lâu Lan ngồi ở trên giường hô hấp nhẹ , mắt bởi vì ngủ mê man vài ngày mà phù lên,nhưng vẫn sắc bén, đầu tóc rối tung làm cho cả người ta nhìn thấy chỉ thấy chán nản, ánh mắt hắn lúc đầu mê loạn sau đó rõ ràng, ngay sau đó hướng ra ngoài hô to: “Thu Dung đâu? Thu Dung đâu? !” Hắn còn nhớ rõ khi hắn hỏi Tiểu Tân rơi xuống đâu nàng hứa nói cho hắn biết, sau đó lại nhảy xuống giếng cạn! Đáng giận! Nghĩ vậy con ngươi hắn càng âm u.
“Thu Sung ngay tại phòng khách…” Mộc Xuân Phong do dự nói, chẳng qua là hắn còn chưa kịp đem tin tức nói xong Lâu Lan giống như điên lao ra ngoài.
“Vương gia!” Diêu Định gấp đến độ dậm chân.
Phản ứng đầu tiên của Mộc Xuân Phong là hét lớn: “Còn đứng đó làm gì, mau đi cùng Lâu vương gia!” Trong lúc nhất thời tất cả gia đinh Mộc vương phủ đều vây quanh phòng khách, bên ngoài tuyết vẫn còn tuông rơi.
Trong phòng khách có một nữ tử nằm yên tĩnh, chẳng qua là vết thương trên người vô cùng thê thảm, y phục màu vàng sớm biến thành đen, dơ bẩn không chịu nổi. Gương mặt tái nhợt.
Mùa đông, thi thể không thể nhanh hư thối như vậy.
Tuy rằng nàng giống như ngủ ba ngày.
“Thu Dung! Nàng ở nơi nào!” Lâu Lan lớn tiếng vọt vào, ngay sau đó bước chân phút chốc dừng lại, thở hổn hển nhìn nữ tử đã chết đi, thân thể cứng ngắc.Cảm xúc trong mắt không ngừng thay đổi, có khiếp sợ, ngạc nhiên, không thể tin, nhiều hơn cũng là phẫn nộ và vô lực.
Chỉ có nàng mới biết được nàng rơi xuống nơi nào, nàng đã chết, không còn người nào biết.
“Vương huynh!” Mộc Xuân Phong thở hổn hển đi theo, chỉ thấy thần sắc trên mặt Lâu Lan nháy mắt tĩnh mịch, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nữ tử. Trong long thầm than không tốt, vì thế cẩn thận nói: “Vương huynh… Nàng…” Nhưng mà kịp chưa nói bỗng dưng nghe Lâu Lan lớn tiếng la.
“Không! Nàng không chết!” Nói xong đến gần nữ tử đã chết hỏi: “Nàng ở đâu! Nàng ở đâu!” Điên cuồng hét lên còn lay động bờ vai nàng, cả người gần như điên dại.
Những người khác vốn định tiến đến ngăn lại hắn nhưng mà bị ánh mắt của Mộc Xuân Phong dọa phãi lui mấy bước,Diêu Định lặng lẽ rơi lệ, vương phi là tim của vương gia , tim không sống người làm sao sống được!
“Nói đi! Nàng mở miệng nói chuyện đi nha! Nàng rốt cuộc ở nơi nào! Nói đi nha!” Lâu Lan điên cuồng hét lên , thân hình gầy yếu của Thu Dung bị hắn lay động, thấy nàng vô luận như thế nào đều không mở miệng,Lâu Lan thực đã mất đi lý trí tay bốp miệng của nàng, thanh âm điên cuồng: “Nói mau! Nàng ở đâu! ! !”
“Vương huynh!” Thấy hắn đối một người đã chết như thế Mộc Xuân Phong nhíu mày đi đến ngăn lại, hắn đưa tay muốn đẩy tay Lâu Lan ra. Ai ngờ vừa gặp phải tay hắn dung sức đẩy ra, lực đạo mạnh làm cả người Mộc Xuân Phong té đến vách tường, hắn lại bắt đầu ho khan.
Lâu Lan dùng sức mở miệng nàng, máu trong miệng nàng chảy ra dính trên tay hắn,hắn cũng không buông tha, cả người như đã tẩu hỏa nhập ma: “Nói! Nàng ở nơi nào! Nàng ở đâu!” Hành vi của hắn không thể khống chế.
Loại cảm giác này,có ai có thể hiểu.
Hắn biết rõ không có hi vọng nhưng mà không dám đối mặt,hắn không muốn buông tay.
Ngươi thật sựcó thể chịu được mất đi nàng sao?
Không thể.
“Nói đi! Nói đi!” Ép buộc một canh giờ giọng nói Lâu Lan nghe không rõ …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.