“…” Nghe được hắn nói sẽ đem nàng tặng cho Mộc Xuân Phong,nước mắt theo khe hở không ngừng chảy ra,nhưng mà lúc này đây nàng không cảm thấy thương tâm,vì nàng và hắn trong lúc đó đều khổ sở, đối mặt với hai người quan trọng nhất trong đời,hắn thật rất khó xử. 
Lâu Lan thấy chính mình nói lâu như vậy nàng vẫn không có đi ra,trong mắt phượng hẹp dài lóe ra ánh sáng ảm đạm, gò má trắng nõn trong đêm hạ tái nhợt như tờ giấy,làm nổi bật đôi môi hồng như máu, cảm xúc vừa mới kích động sợ hãi không yên lập tức yên tĩnh dưới ánh trăng, hắn lẳng lặng nhìn nơi tối đen trước mắt lẩm bẩm nói: “Vô luận nàng ở với ai cùng một chỗ, vô luận tương la nàngđi nơi nào,mong nàng nhớ kỹ ta luôn luôn yêu nàng.” 
Hắn quyết định không miễn cưỡng nàng, không thay nàng lựa chọn, không bức nàng làm chuyện nàng không thích. 
Nếu rời đi sẽ làm nàng tự do, vui vẻ, vậy rời đi đi. 
Không cần để ý cảm nhận của ta,cảm nhận của nàng mới là cảm nhận cuối cùng của ta. 
Nói xong,hắn cười nhẹ,chẳng qua là cười nhẹ nhưng lại giống như hoa đào nở rộ,sau đó xoay người đi về phía đầu ngõ rời đi, hắn làm sao có thể không biết nàng trốn ở nơi nào, trên người nàng có mùi lãnh mai hương của hắn,vừa ngửi liền biết.Nàng không đi ra hắn liền rời đi, sau đó trốn ở nơi nàng nhìn không thấy lẳng lặng nhìn nàng rời đi. 
Không khí chung quanh bỗng nhiên vắng vẻ làm Tra Tiểu Tân có chút khó chịu, chỉ có nước mắt như trước lạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403930/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.